Tuesday, March 24, 2009

# Dỡ Mơ Sen Hồng (Phần 1)

Ngộ NGUYÊN DO Mơ
(Nô mơ NGỌC TÂM)



“Sen Giả MƠ – mơ SEN VÀNG”

Người trình bày: Thái Minh Mẫn

Tôi mơ mãi câu Danh Ngôn của Nguyễn Bỉnh Khiêm:

“Ta cứ ngỡ xuống trần chơi một chốc
Nào ngờ ở mãi đến hôm nay”

Cuộc luân hồi sinh tử khiến cho vạn vật sinh linh trong đó có chúng ta như cánh bèo trôi dạt không biết về đâu. Tại sao lại như vậy? Có phải do “MƠ” “LUÂNHỒISINHTỬ Mơ”? Có phải “NGUYÊN DO Mơ” (“Mơ” luân hồi là nguyên do cho mơ “MỚ”) ?

Và cũng “mơ” (nhớ lại) lời “Kinh Phật Thuyết A Di Đà” trong đó Đức Phật Thích Ca Mầu Ni chỉ dạy cho chúng sinh rằng có một Cực Lạc độ của Đức Phật A Di Đà, nơi đó mặt đất bằng vàng ròng, mây “NO mơ ĐÁ QUÝ MƠ” (mây đùa MƠ với ĐÁ QUÝ – TRÂN CHÂU, XÀ CỪ, MÃ NÃO, “Nô no mơ” với “tiếng MƠ” (TIẾNG NHẠC CỦA LOÀI CHIM VÀNG BẠC), “NÔ MƠ no” với “TIẾNG MƠ 24/24 GIỜ” (TIẾNG NHẠC MƠ MỞ) của Chúng Sinh Cõi Cực Lạc Quốc Độ và “mơ NÔ” (tự hỏi) lúc đó CON NGƯỜI trong THẾ GIỚI đó mơ gì về ĐÁ QUÝ? Liệu có phải Mơ MANI (viên ngọc MINHCHÂU của TÂM)?

Và ở đây, trong thế giới TA BÀ đầy ác trược này con người chúng ta mơ mani đá quý –“NÔ mơ MỚ” (“nô MƠ mơ” “no” ĐÁ QUÝ giả tâm – mong muốn đạt Mơ (ham muốn giàu có – “nô” “NO Giả Tâm” bằng mua đá quý đem về nhà cất, sở hữu chúng, đeo “nô mơ” (trên người) mong muốn chứng minh cho mọi người thấy sự giàu có, quyền quý cao sang, đẹp đẽ của tấm THÂN GIẢ tạo của MÌNH (TA, TÔI). HAM MUỐN CÓ ĐƯỢC đá quý chính là nguyên nhân làm cho TÂM NGỘ “hổ NO lumờ TÂM MANI” (làm lu mờ CHÂN TÂM VỚI VIÊN NGỌC MANI TRONG SÁNG ĐẸP ĐẼ).

Xin đưa ra cùng bạn “CHỨNG MINH mơ NÔ” [“no MƠ” pháp (vị)]: Minh Mẫn muốn lấy lại ví dụ về viên kim cương mà bạn “mơ” nó “đạt mơ” (có nó), “gô mơ” nó (đeo nó vào tay) rồi “chán mơ” muốn “mộng mơ” cái khác hơn nó. “MƠ” đó là tâm lý thường tình của bạn cũng như tôi đúng không nào? MƠ CỦA BẠN HAY TÔI đều là “MƠ mớ” (Mơ do lòng THAM LAM mơ MORE – muốn có nhiều hơn nữa). “Mơ NO MÃO nguyên do Mơ” (và để ham muốn nắm giữ nhiều đá quý hơn nữa) chúng ta phải “mơ tiếp” (tính toán) trong đầu, kế đến dùng “NO mơ MỚ” (“Nô Mơ” cùng đá “quýyêu”). Vậy tại sao ta lại phải quý yêu “ĐÁ – MANI” một cách “thơ” mộng như thế? Vì Tâm giả của Ta “gô MƠ MỞ” (trói buộc Chân Tâm). Hãy xem sơ đồ hình 2 phần 5 mở rộng “ƯƠM MƠ Sen Vàng” – “ĐIỂM mở MƠ”: các bạn dễ thấy các cột mang số chẵn 2,4,6,8 là “mơ Mớ” (Giả của TÂM GIẢ Kiến Tánh – giả TÂM mơ – “NO Mơ MỚ”), còn các cột mang số lẻ 1,3,5,7,9 đặc biệt là con số 9 CÓ “MƠ MỞ” (“MƠ no MƠ MỞ” – ‘MORE mơ NO MƠ MỞ’ – “GÔ mớ MƠ” – “NO MƠ mơ MỞ” – “no MỞ MƠ” v.v...).

Chính sự “HAM” Mơ, “THAM” Mơ , “SỞ HỮU” Mơ là “NGUYÊN DO” Mơ khiến MƠ LUÂN MƠ (mơ nối tiếp MƠ mớ không dứt). Cắt đứt nguyên do MƠ là “DỠ MƠ” (tháo gỡ nút thắt nghiệp “hưng MƠ”).

Như chúng ta đều biết “thân Mơ”, “khẩu Mơ”, “ý Mơ” là “nguyên do MƠ”. Những điều “NGỘ” của mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, lưỡi nếm, tay sờ, não nghĩ là “RÁC MƠ”: khi mắt ta thấy cái đẹp Tâm MƠ (giả) muốn chiếm giữ làm của mình, món ăn ngon từ thịt các con vật mà “hư ảo ngộ” có thể là ông bà cha mẹ mình đầu thai làm kiếp cầm thú “MƠ” “MỚ” ngon mãi không thôi… “Cái” HAMMƠ, THAMMƠ là NHÂN của “MƠ MỚ” tức là “NGUYÊNDO Mơ” họ (dừng) “MƠ MỞ”. Nếu như thế TA phải làm thế nào để “dung NGỘ DO MƠ” (dùng lý lẽ để hiểu NGUYÊN NHÂN GÂY MƠ)?

Thế này nhé! “NGỘ MƠ” từ cái “NHÌN MƠ” vào một mặt của vấn đề “Nơ” (dẫn dắt) “MƠ” TA đến “Ý MƠ” = “RÁC MƠ” tức là “MƠ” nhìn NƠ “MƠ” ý, tương tự “MƠ” nghe NƠ “MƠ Ý NGHE trong não”, “MƠ” ngửi NƠ “ý ham muốn ngửi trong não bộ”, “MƠ” nếm NƠ “Ý” nghĩ ngừng MƠ do vị ngon đến chết hết MƠ. Những “Rác Mơ” đó là “thân MƠ”. Tay mơ màng tìm cảm giác lạ của mấy ông TAO “SẮC” MƠ “nghèo MƠ” Ý hết tiền “boa” dẫn MƠ của họ đến lu mờ Chân Tâm do MƠ sắc (đàn bà). DỠ MƠ NÃO là làm Mơ hết MỚ (nghĩ linh tinh).

NGỘ “mơ” thông tin ở BỘ CHỈ HUY (NÃO BỘ) do các kênh “Mơ NƠ nô” (nghiệp lực) “NGUYÊN DO HẢO MƠ nơ” (truyền về), vậy nếu Mơ “MỘ (CHẾT)” ngay từ khi ngũ quan (mắt, tai, mũi, lưỡi và thân) “cảm Mơ” thì “Ý Mơ” ở não bộ bị DIỆT điều này có nghĩa là có MƠ nhưng Nguyên Do MƠ (HAM MUỐN) héo tàn vì hết “nguồn Mơ”.

Chúng ta “MƠ NƠ nguyên do nơ nghiệp” (nguyên do MƠ tạo nghiệp Mơ) như thế nào? Hãy xem mô hình dưới đây:


Qua sơ đồ trên ta nhận thấy:
  • MƠ là ẢO, NGỘ là THẬT MƠ;
  • “MƠ NGƠ” là THANH TỊNH TÂM;
  • Muốn “NGỘ” thì cần có “MƠ” (xuống THẾ NÔ Mơ);
  • Muốn “DỨT” MƠ cần “Mơ DỠ” (bỏ Nơ mơ);
  • Muốn “MƠ MỞ” cần “DỠ mơ” (họ NƠ NGHIỆP mơ) hay “HỌ MƠ” (dừng tạo nghiệp).
Hay (ta) Mơ một cách khác là:
  • “MƠ Lung (Ảo) Mơ” là “NGỘ ảo Mơ” (cuộc đời là huyễn ảo – không thật mơ);
  • Duyên khởi NƠ nghiệp Mơ (nhân quả do MƠ mà ra);
  • “TAN MƠ” Lung “NIẾT BÀN” (NGỘ Niết Bàn là ẢO mơ);
  • “Ngộ MƠ” là “MƠ Mở” (hiểu lý lẽ MƠ do NGUYÊN DO Mơ);
  • “NGUYÊN Ngộ NƠ Mơ” [NGỘ ẢO do nguyên (do) Ngộ – NƠ (KẾT HỢP) “NGỘ” mới “THẤY” “MƠ”];
  • MƠ là MÙNG MÀN VÔ MINH do nghiệp NƠ; NGỘ là MINH MẪN Mơ; MƠ LỘ hiển lộ MÙNGMÀNMƠMở (NGỘ Mơ là họ MỚ Mơ);
  • MÙNG MÀN VÔ MINH Ngơ NƠ thì NIẾT BÀN Ngộ;
  • NGỘ MƠ = Ngộ MÙNGMÀNVÔMINH = Ngộ Mơ Họ Mớ MƠ = MƠ MƠ MƠ = NGỘ NGỘ NGỘ;
  • MƠ là MƠ; NGUYÊN dung (chấp) MƠ nơ (tạo) NGHIỆP Mơ;
  • MƠ dỡ Mơ là NGUYÊN NHÂN MƠ đứt;
  • DỠ Mơ là DỠ NGUYÊN DO Mơ hay MUỐN NGỘ thì MƠ MÙNG MÀN VÔ MINH DỨT;
  • Dỡ MƠ luôn Nơ NGHIỆP Mơ vì NGHIỆP NƠ MƠ hay CO NƠ lộ NGUYÊN NGỘ tức là Ngộ NGUYÊN DO Mơ MƠ MỞ;

DỠ Ma là NGỘ Phật vì PHẬT hay MA do MƠ mà ra hay PHẬT là TỪ BI từ TÂM “MA” (CỦA CON NGƯỜI) điều đó cũng đồng nghĩa với MA là PHẬT MẤT TỪ BI DO Tâm MA (của con người) v.v.. Mơ hoài cũng không hết định nghĩa phật – ma, MA – PHẬT.

Đến bây giờ chắc bạn đồng ý với Minh Mẫn MA – PHẬT là do TÂM của con người MƠ mà MỚ ra, chứ thực chất HUYỄN MA NGỘ PHẬT là TÁNH KHÔNG MA (MƠ), TÁNH KHÔNG PHẬT (MƠ).

Vậy Dỡ MA là Mở PHẬT theo sơ đồ trên ý nghĩa như thế đó. Vì thế Thày MỞ cho TA (minh mẫn sáng suốt MƠ): “NEO (GIỮ) LÀ MỚ, NGƠ (BUÔNG XẢ) LÀ MỞ Mơ”. Từ đó suy ra NEO MƠ LÀ HỔ (MẠNH) MỚ HỌ MỞ Mơ v.v...

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 3 tháng 2 năm 2009
Tức mùng Chín Tết năm Kỷ Sửu

No comments: