Tuesday, March 24, 2009

# Dỡ Mơ Sen Hồng (Phần 2)

Phần 2:
NGUYÊN DO NGỘ MO' “NGHE”
(TÁNH NGHE)



“NGHE” “ngộ” “Sen HỒNG” mơ – Mơ “Sen VÀNG”

Người trình bày: Thái Minh Mẫn

“DỠ MƠ – mơ MỞ” [NGỘ VÔ MINH MƠ là “do” (ming(h) mẫn) “MƠ” (Mơ)] do vậy muốn “NGON Mơ” (đẹp đạo tốt đời) người ta phải nêm muối cho thức ăn nhưng mặn, vừa hay nhạt (lạt) là tùy vào khẩu vị của mỗi người. Biển ĐẠO mênh mông mơ hoài không hết, mơ muối cho “ăn” (mơ), dung CƠ ngộ phật, mượn ná mơ chim chỉ là phương tiện “dỡ ngộ MƠ” (đắc ĐẠO). “MƠ” (NGỘ = HIỂU LÝ LẼ ĐẠO BẰNG LÝ THUYẾT SUÔNG) mơ là “mù” (ngu tối) MƠ, “TỈNH MƠ” là “THỨC giác MƠ” (Ngộ Nguyêndomơ), vì vậy đạo – con đường chúng sinh trong đó có con người chúng ta phải trải qua “MƠMơmơ” (THIỀN ĐỐN NGỘ) vì vậy nếu AiaiAI (Ta) gặp “MƠMơmơ” (khó khăn gian khổ) bền gan vững chí nhất định THÀNH CÔNG.

“Mơ” là Muốn Mong một cái gì đó hão huyền, không có thật tại thời điểm hiện tại; “MƠ” là giấc mơ của người Mơ ta viết tắt là “MƠ”; “Mơ” giấc mơ của người Mơ (có) MƠ nên viết tắt là “Mơ” còn “mơ” nói chung là “muốn” (sự mơ về Vũ Trụ) ta viết tắt là “mơ”, nói như vậy để bạn dễ hiểu “ý mơ” trong bài viết. Tương tự cách viết tắt, ví dụ khái niệm: “NIẾT BÀN” là GIẤC MƠ niết bàn của người tu; “Niết Bàn” là “hành Mơ” (thực hành pháp MƠ) của người mơ không chỉ của người tu hành; “niết bàn” là khái niệm chung chỉ “quả MƠ” (AN LẠC Mơ) của TÂM THANH TỊNH.

Con trai tôi thường “NƠ Mơ” (triết lý) với tôi về “MƠ Mơ TÔI” (NIỀM TIN vào PHẬT PHÁP của tôi). Nó “no Mớ” (vặn vẹo) và “nô mơ” (hỏi) tôi: “MƠ” (muốn NGỘ) Phật là gì? Tại sao “Mơ MÁ” (mơ của má) lại hướng Phật trong khi chẳng ai trong chúng ta nhìn thấy Ông Phật ngoài những bức tượng, hình vẽ? Con người từ đâu sinh ra? Con không tin có Vị Phật nào cụ thể cả, nhưng cũng không bài bác “mơ” pháp Phật của “MƠ má” (má), mà chỉ “Nơ” (biết) rằng con “NGỘ DO” (do) ba má “NƠ Mơ” (sinh ra), ba má “do MƠ NƠ” (ngộ) của ông bà. Người ta “Nơ” (làm ra) cái bát (chén) để ăn cơm vì người ta biết mục đích việc làm của họ, nhưng bản thân cái bát tự nó không “nô mơ” (tự biết) nó được “Nơ Mơ” (sinh ra) để đựng cơm, canh hay thức ăn mà tùy “ý mơ” của người sử dụng. Con “Ham Bỡn Mơ” (chỉ biết) “Muốn là Mơ” [ham thích là được thì “MƠ NO” (hảo)], Muốn là “NO mớ mở MỚ MƠ” (cầu được ước thấy – thỏa mãn TÂM MONG Mơ). Tôi “Nơ Mơ” (giải thích) với nó nhiều nhưng nó chưa “MƠ mơ” (cùng quan điểm) với tôi. Do đó tôi “mơ” (mong) ngày nó “NGỘ phật mơ” như tôi.

Vừa qua “Mơ tôi” thăm vùng núi Thất Sơn màu nhiệm ở An Giang cùng “các mơ” (các đồng tu). Qua chuyến đi về “mơ” (Muốn) “thơ” (ngộ) cùng “DỠ MƠ” (NGỘ MƠ):

“Mơ” TẨY Mơ

“MƠ THƠ” ngơ ngẩn cùng mây núi,
Nhắm mắt rồi Mơ hết “thơ” “THƠ” (THẤN).
“MƠ” “ thơ thẩn” “Nơ” “nguyên do NGỘ”,
(“Mộng MƠ”* “mùng” “mơ” “ NGỘ” “ mơ” “Thơ”).
“NGUYÊN DO” Mơ cũng là “ do” “MỚ”;
“Dung” “mơ” “THƠ” ngơ ngẩn cùng “Thơ”:
“Dỡ” MUỐN HAM nhắm mắt VÔ CẦU,
Bỏ Ham Muốn tham lam, sân, hận,
“Gỡ” MỐI TƠ “nơ” “NGHIỆP” gây “MƠ”.

LƯỢC “dung Mơ “thơ” (bài thơ)”

“THIỀN QUÁN” MƠ là là trên núi,
Tự “quán” “mơ” “MƠ” “Hổ Dỡ Mơ”.
“Nơ MƠ” nguyên lý đạo Mơ “họ”.
“Quán” “thiền” “ MƠ” chân lý “HỔ Mơ”:
Buông “Ham” Mơ là “MƠ” tối “họ”,
Xả “Xơ”* MƠ “NƠ” MINH MẪN mơ,
Dứt nghiệp trần “lơ” lửng tầng “MƠ”.

Bạn nghĩ sao về “MƠ NGU GIO THƠ” [HAM MƠ “THƠ” (MÀU NHIỆM) “đạo” (MƠ) – “mơ” (NGỘ) “NGỘ” (“HỌ” = dừng) ĐẠO MƠ] của “MƠ” (HAMMUỐN) “TA” (“HỌ” “MỚ” – CẮT VỌNG MƠ)? Có phải “NHẮM MẮT” (ngugiomơ) là “mù” (ngu tối) “MƠ” (HAM MUỐN MƠ) cũng như câu “học phải tu, không học tu mù”? Có phải “không thày đố mày làm nên” có nghĩa lúc tịnh tâm THÀY VÔ SƯ hiển lộ, lúc ngộ mới ngơ (họ) học THẦY?

“Dỡ” MƠ là buông bỏ cái “HAM” do mong mơ của “người Mơ” (giả tâm mơ, không có “thật” mơ) “mơ” (nơ = Ngộ). Bài viết này đi sâu phân tích ba “TÁNH” “ngheNgheNGHE” nguyên do (lý) – cái mà “SỰ” tò mò luôn khiến “Tâm Giả Kiến Tánh” “muốn” (mơ) “ng(h)e Ng(h)eNG(H)E” (Mơ = hổ mớ = ngộ Ẹ), và NGỘ “mớ” Mơ (sai đúng) khi “Nguyên do MƠ” (Ngộ mơ) “NƠ” (gắn kết) ming(h) mẫn họ (dừng) ngộ MƠ “NGHE” (Muốn mong) “cơ” (thời thế = không gian, thời gian = “nơ” ngộ MƠ = sắc bất dị mơ, MƠ Bất) ngộ MƠ mở (Đạt đạo MƠ).

1. Mơ “nghe” là Mơ MỚ:

Nghe (nghe), thấy, nếm, ngửi, cảm mơ chưa phải là chuẩn mơ vì “nơ” (gắn) Tâm Giả Kiến Tánh do (vì) “mớ” (linhtinhmơ), MƠ “nghe” nói chung là MỚ mơ do (nơ – gắn) “nghiệp” (NƠ) Mơ. “CÁI” (sự) Mơ ấy “nơ” (nọ – này) (nơ “ma” “nghe”). Mơ tiếp là…:

Nói về “MÃO” (HÌNH THỨC, LOẠI) “NGHE” có nhiều “THÚ” (hổ MƠ). Có người nói “họ” (thôi) “NGHE” (NGỘ) “THÀY” (“HỌ” “MỚ”) mới là “họ” (MẤT) “NGỘ” (MINH MẪN) “Mớ” (ngộ)? Điều đó có nghĩa là “NGỘ” mơ “nơ” “Mơ” “mão THÀY” = muốn con ham học phải… “mơ” “thấy” thày? Theo “ngu do MƠ, Mơ TÔI” (thiển Ý MƠ tôi) “cái nghe” (sự học hỏi) “thày” (ming(h) mẫn, sáng suốt) cũng có “mơ” (đúng), có “mớ” (sai) vì sao?
  • Vì ““NGHE” NGỘ “NGỘ” NGHE” [“nghe” (chấp) chỉ dạy để hiểu lý lẽ đạo qua sách vở “dung” (Mơ) “NƠ” (KẾT HỢP) Mơ của người “MƠ” (Mơ) “NGHE” (NGỘ) = đọc sách vở hiểu lý lẽ đạo gỡ thắc mắc do TÂM biết “nghe” (làm theo) theo lý đạo]. Hãy “nghe” (“lơ” = ngơ) lý lẽ ming(h) mẫn trong khi “Nơ” (Thiền mơ) “NGHEngheNghe” (âm thanh, lời nói, sự NGHE nói chung) “tự” (Chínhmìng(h)) “tánh” (tâm giả) “Nghe” (hoặc “Thấy”, hoặc “nếm”, hoặc “ngửi”, hoặc “cảm MƠ”) bằng MINH MẪN TỰ TÁNH NGHE hay là HÃY CẢM NHẬN “Âmmơ” BẰNG TỰ tánh mơ; HÃY MINH MẪN XỬ TRÍ “NGHEngheNghe” (ngộ = hiểu) Mơ tức hãy chiêm nghiệm mơ một cách minh mẫn sáng suốt bằng cách buông xả Tâm Giả mơ vì chính mơ làm “tâm” “mơ” (mong) “ĐẠO” (mơ) “đắc” (diệt, đạt MƠ). Và như thế nếu “Mộ” (mất) “MƠ” (HAM MUỐN) DIỆT “HAMMƠ” (Mơ) do (bởi) “mong mơ” (mơ) có nghĩa tan ham muốn tánh MƠ không còn = “Mơ” “mơ” “MƠ” “mở” [MUỐN DIỆT Đạo ĐẮC].
  • ““Nghe” (Mơ) “ngộ” (“họ” = dừng) “NGHE” (NGỘ) “Ộ” (Ẹ)” {“NGHE” [ngộ = họ (dừng)] “NƠ” (MƠ) “MA” (TÂM GIẢ) “ÂM” (mơ) “nghe” (Mơ) có nghĩa là lộ “nghe” (mơ) của TỰ TÁNH “HAM” (“muốn”) “NGHE” (NGỘ) “LINH” (MỚ, Linh tinh) đồng nghĩa với “NGHE” (Họ = dừng) “ÂM LẠ” (MA) trong “mơ” (Tâm) hay còn có thể nói là ““NGHE” (NGỘ) “VÔ” (VÔ) (hình) “TÂM” (CHÂN LÝ) “Mơ” (Mong MƠ)” = “ngộ” (họ = mất) “nơ” (mơ) “MỚ” (LINHTINH) do (vì) Mơ (muốn) “ling(h) ting(h)” (mớ) mơ (có)}. “NGHE” (NGỘ) “MƠ” (HAMMUỐN) LÀ “NGHE” (HỌ = dừng) “TỰ” (CHÍNH MÌNH = “TÔI” = TaTAta) “TÁNH” (tính) và xin hãy ĐỪNG “HAM” (Mơ) “NGHE” (NGỘ) “MA” (âmmơ) “LINH” (ợ = ọe) “NƠ” (thêm) “DO” (lý do) “MƠ” (mơ)! Và xin hãy QUAY VÀO TRONG “NGHE” (Ngộ) THÀY MINH SƯ CHỈ DẠY vì đó là “CÁI” nghe minh mẫn.
  • ““NGHE ngộ” (HIỂU LÝ LẼ ĐẠO QUA SÁCH VỞ) “ngộ” (ham muốn) “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NẾM”, hoặc “NGỬI”, hoặc “CẢM MƠ”)” là ham muốn thực hành PHÁP Mơ thông qua nghe, thấy, nếm, ngửi, cảm mơ và nguyên do đó sẽ dẫn tới một lúc nào đó TÂM ta sẽ “NGHE” (nghe chỉ dạy từ THÀY VÔ HÌNH). “NGỘ” (nếu ham mơ minh mẫn) “Ẹ” (đừng) “Nghe Ma” (làm theo) (của) cái TÔI Mơ = MÙNG (VÔ MINH) Mở “Họ” (dừng, mất) TÁNH MA nghe “do” (vì) “linh” (tinh, gio, mớ mơ) Mơ = Hãy NGHE Tâm LINH (THIÊNG) của TỰ TÁNH Mơ.
  • “Nghe” (NGỘ) “ÂM” (MINH MẪN SÁNG SUỐT) mơ từ TỰ TÁNH là “NGHE ÂM MƠ” (HIỂU mơ) “CAM” (PHÁP) “LỒ” (NƯỚC) hay còn là MƠ NGHE PHÁP TỪ TỰ TÁNH – MƠ quan (quán) âm. Mơ QUAN ÂM thì Quan Quán âm “nơ” (gắn) “ÂM” (MINH MẪN SÁNG SUỐT) “MƠ” (mong) do (vì) Mơ = Mơ Ma ma tới nghĩ Phật phật hiện (đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu) = MƠ Ma do TÂM MA (ngậm máu phun người dơ miệng mình) có đúng vậy không bạn?
Bạn tự xếp bản thân mình vào loại “ngheNgheNGHE” [NGỘ mơ = HỌ (loại) mớ] nào?

2. “MƠ” (NGỘ = HIỂU LÝ LẼ) về “TÁNH” “nghe” như thế nào cho đúng mẫu mơ?
  • Tại sao bạn đã “NGHE” (MƠ) bây giờ “họ” (mất, tạm dừng) “nghe” (mơ)? Có phải “NGỘ Ẹ” ((MỚ) do cái “HAM” (muốn) “NGỘ” (HỔ) “NGHE” (MƠmơMơ = sự MƠ, lời nói, âm thanh nghe), “ham muốn” (MỚ) “nghe” (hổ) để “Ngộ” (Đạt) “Đạo” (mơ) “MƠ” (sự mơ) mà thiếu “thơ” [VÔ “nơ” (Ngộ dỡ NGHIỆP do (vì) MƠ) – VÔ thức (tâm THANH TỊNH) – VÔ mơ (tanmơ Mơ)]?
  • “MƠ” là “Tâm MƠ” “họ” (DỪNG) “MỚ” (Mơ linh tinh, gio Mơ, rác Mơ) để “NGHE” (MƠ = THIỀN Mơ = quán âm MƠ) “ÂM” (ming(h) mẫn sáng suốt) “MƠ” (sự mơ) [Thanh Tịnh TÂM bạn sẽ “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NẾM”, hoặc “NGỬI”, hoặc “CẢM NHẬN”) “Âm MƠ” (tuyệt mơ = năng lượng vũ trụ) từ “TÂM” (Chân Tâm) “Mơ” (MƠ) của bạn]. MUỐN “Nghe” (Ngộ) “Âm” (âm thanh vũ tru “MƠ” (sự NGỘ MƠ) phải “Dỡ” (“gỡ” = buông bỏ) “Mơ” (HAM muốn) tức là muốn được “tịng(h) TÂM MƠ” = được thanh tịnh do Mơ của mìng(h). Như vậy nếu “TaTAta” (TâmTÂMtâm) được “tẩy” (xóa) MƠ hay buông xả thì “NóNÓnó” (tâm) xóa “hổ MỚ” [MƠ ming(h) mẫn] trong não bộ và “nghe Âm Thanh” (Mơ) “quán” (“thơ” = họ mớ = vô thức) “chiếu” (Ngộ) “MƠ” (sự mơ) [“NGHE” (NGỘ) “Mơ” (Mong Cầu) kết hợp với “quán chiếu âm mơ” (THIỀN đốn NGỘ) “CÁI” (sự) “nghe” (được) (Vô Minh Mở)] sẽ là “Mơ” (Tinh tấn) “NGHE” (MƠ) từ “âm” thanh nghe được.
  • Hãy tịnh Tâm MƠ NGHE! Vì mơ Nghe từ TỰ TÁNH hổ mơ NGHE (nghe âm MƠ từ TÂM Mơ). “Dúm” mơ (tóm lại), “MƠ” (NGỘ) “MA” (giả tâm kiến tánh) LÀ “NGỘ” (mơ Mong) “PHẬT” (THÀY) MINH MẪN “NGHE” (Học) “DO” (LÝ LẼ ĐẠO) = Hiểu lý lẽ ở đời bạn ngộ Phật Ma trong minh mẫn, sáng suốt.
3. Có thể Mơ về “TÁNH” “NGHE” đôi điều để MƠ ngộ Mơ (mơ Mở) là Mơ ming(h) mẫn = “Gỡ” (họ = mất) MỚ mơ “do” (nguyêngio(do)).

  • Dỡ MƠ “NGHE” có vẻ khó nghe [“MƠ” (Nguyên do NGỘ) về mơ “nghe” (mơ) thì khó hiểu], nhưng “Nghe” (Hiểu) được là “MƠ” (chiêm nghiệm) “ÂM” (Ming(h) mẫn, sáng suốt) “NGHE” (mơMƠ = ngộ Mơ) (được) người ta còn gọi là “CAO” (MƠ) “nhân” (mơ ming(h) mẫn “do”) về “NGHE” (mơ = ngộ MƠ = NGUYÊNGIO(DO) MƠ mơ NGỘ) còn được hiểu là đừng “nghe” (làm theo) “mơ” (cơ mơ = cảm tự mơ NGỘ) “dễ Nghe” (MA = giả) – “đối” (nghịch) “Nghe” (sự NGHE, âm thanh, lời nói) là Thày vì “thuốc đắng giã tật”: khen TA (tôi, bạn) là MỚ, chê TA (tôi, bạn) là THÀY – “gỡ” {dung [cơ Mơ = họ (mất) MƠ] NGỘ MƠ} là “MỞ” (MA) “TÂM” (MUỐN) Mơ cho AI KHÔNG BIẾT “NGHE” (NGỘ) MINH MẪN tức “Ngộ” (MƠ) “Nghe” (NGỘ) “cơ” (dung = chấp Mơ) MƠ = NGUYÊN DO Ngộ thì MƠ MỞ, hay nói một cách khác “nơ” (gút) NƠ (Mất NGHIỆP MƠ) DỨT [“Ngu” (vô minh) “gio” (ảo) Mơ chấm dứt nếu “NGỘ” [HỌ (dừng)] “CƠ MƠ” [“nơNơNƠ” (thời thế = không gian, thời gian mơ): “HỌ” (DỪNG, TAN, MẤT) Mơ VÔ MINH DỨT]. “Thuốc đắng giã tật sự thật mất lòng” hay “thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” cho tánh “HAM” NGHE NGỌT của TaTAta (Tâm Giả)? Hãy “NGHEngheNghe” (“Nghe” VŨ TRỤ) một cách tỉnh táo, minh mẫn để có đối sách hợp lý, hợp tình.
  • “NGHE âm” (“nghe” Ngộ = mơ mùng Mở) “âm” (tâm giả Kiến TÁNH) “mơ” (minhmẫn MƠ) do “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NGỬI”, hoặc “NẾM”, hoặc “CẢMMƠ”) “MA” (MỚ) “NGHE” (MƠ) thì dễ “NGHE” (cảm), nhưng hậu quả “Nghe” (“HỌ” mớ = “Họ” “nơ” nghiệp MƠ) “Ộ” (Ngáo ộp), NGHE Ẹ (XẤU nghe) có nghĩa là “NGHE” “MƠ” “TÔI” dẫn Tôi đến vô minh – cái TÔI to bằng bánh xe bò – mơ Mơ “ợ”.
  • Chỉ có “mơ” [“NƠ” (gắn) Ming(h) Mẫn] MƠ “mơ” (mong muốn) “mơ Nghe” (HỌ = dừng) “gio” (rác) là “MƠ” [“THƠ” = vô THỨC (Ý)] DỨT hay mơ một cách khác là “DUNG” “mơ” “NGHE” dứt “tâm” “nghe” = tắt “nghe” (ý mơ) (ngưng “NGHE”) “tâm” Thanh Tịnh tức là MUỐN “NGHE” nguyên do MƠ HÃY DỨT “tâm”(giả) “nghe” (ngộ) Mơ (muốn). Còn “mơ” (muốn) “Nghe” (NGỘ) gắn “MA NGHE” (TÂM giả MƠ) là “Nghe” (Ngộ) Ma (hoặc Phật hoặc Thánh – Tiên) “NGHE” (HỌ) (khi “Ngộ” “tánh” “nghe” bạn sẽ “Nghe” “TỰ” “TÁNH” “NGHE”!) – “GỠ” [Dung (chấp) “Ngộ” “MƠ” = hòa TÂM với vũ trụ] “nghe” là “Nghe” “Âm” Mơ: hiểu mơ NGHE là “THIỀN” “NGỘ”: “Thủng Vô Minh do “Tánh” “NGHE” (Đắc Đạo) – nghe Mơ “NGHE” (“HIỂU” lý đạo), nghe TỰ TÁNH NGHE: Hiểu được về “CÁI nghe” là Tự Tánh Nghe. GIỠ (DỠdỡDỡ) MƠ “nghe” là TÂM MƠ THIỀN để Nghe “nơ” (NGHIỆP) dứt do (vì) MƠ TÁNH “NGHEngheNghe” (NGỘ) = Muốn dứt nghiệp do Mơ hãy “NGHEngheNghe” (Nghe bằng Chân Tâm) Âm Mơ thanh cao từ TÂM THANH TỊNH.
  • Dỡ mơ nghe “nơ” “âm” (âm thanh) “MƠ” (MUỐN) “NGHE” (NGỘ) [tịng(h) TÂM sẽ “NGHE” (Ngộ) “ÂM” (MING(H) MẪN SÁNG SUỐT) Mơ – “DỠ” (Gỡ bỏ) “Mơ” (MUỐNham) “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NGỬI”, hoặc “NẾM”, hoặc “CẢMMƠ”) là Mơ “Âm” (Tâm “thật”) “NGHE” (Ngộ) = “nơ” (gừng = hổ = tốt đẹp) là “Nghe” (Ngộ) tự tánh do MƠ “nghe” (hoặc “thấy”, hoặc “ngửi”, hoặc “nếm”, hoặc “cảmmơ”) – “mơ” (MÃO = HÌNH TƯỚNG BÊN NGOÀI MƠ) “NGHE” (ngộ) “âm MƠ” (mù mơ = ngu tối) “nơ” (vì gắn) “âm ma” (vô minh) mơ = đừng “Nghe” (Làm theo) “Âm” (TÂM Giả) “MA NGHE” (VÔ minh = u tối) do “tự” (mìng(h) muốn “Nghe” (NGỘ) “linh” (Ma) mơ (thích bói toán nghe “mớ” làm TÂM Mơ hoen ố) – “MƠ” (HAMMUỐN) “nơ” (gắn kết) “Nghe” (LÀM theo) “tự” (tâmgiả) “tánh” (tính) “nơ” (làm cho) “TÁNH” (TỊNH, TỊCH viên) “NGHE” (NGỘ) “TỊNH” (thanh cao) “Tâm” (MƠ) MƠ “nơ” (vì, do, bởi vì) “ÂM” (âm thanh, lời nói, sự Mơ) “MƠ” (mong) do Nghe (được) từ VŨ TRỤ = “nghe” (Họ = dừng) “Gio” (=lý do = Rác MƠ) là “NGHE” (MƠ) MỚ do “Tâm” (Vô ming(h) mơ) “mơ” (mong) “NGHE” hoặc “THẤY”, hoặc “NGỬI”, hoặc “NẾM”, hoặc “CẢMMƠ”) ( (ĐƯỢC) có nghĩa bói toán “MA” (Mơ) “NƠ” (MƠ) “NGHE” (Mơ) = “MA MƠ” [mơMANƠ = ma tới do mơ “thấy” (hoặc “thấy”, hoặc “ngửi”, hoặc “nếm”, hoặc “cảmmơ”)] “Nghe” (mơ) “NGHE” (THẤY, NẾM, NGỬI, SỜ) do (vì) “Nghe” (NGỘ) hay còn hiểu là nghĩ Phật có phật, nghĩ Ma ma tới] . Bạn thích NGHENghenghe AIAiai (MƠMơmơ aiAiAI)? MA hay PHẬT ngheNgheNGHE? Hãy lắng “TÂM” (Mơ) “Mơ” (Mong muốn) để “NGHE” (NGỘ) “phật” (TỰ TÁNH nghe) do “TỰ” (CHÍNH) mình “Nghe” “âm” “Nghe” (được) do minh mẫn thiền Mơ.
  • DỠ Mơ NGHE “nơ” (kết hợp) “ÂMNGHE” (Mơ) “gỡ” [dỡ = “dung” (cơ) “mơ” (NGỘ)] “NƠ” (nghe, thấy, nếm, ngửi, cảm mơ) có nghĩa là buông xả “tánh nghe” (ham) sẽ “nghe” (NGỘ) “ÂM MƠ” (MING(H) MẪN) do “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NGỬI”, hoặc “NẾM”, hoặc “CẢMMƠ”) (được) và cũng chính là quyết “Dỡ” “MƠ” “nghe” sẽ “nghe” “âmmơ” = “thơ” (vô thức) là Nghe TẤT CẢ âm mơ nghe]. “VÔ” (không “có”) “THỨC” (NĂM THỨC) là đạt tánh “NGHEngheNghe” (ngộ) “doDODo” [các linh căn = mơ “ling(h)” “NƠ” (gắn kết lại)] do (vì) minh mẫn MƠ = “NGHEngheNghe” (Ngộ) “TỰ” (chính mình) là minh mẫn “NGHE” (dung) “mơ” (mong).
  • DỠ MƠ nghe là “dỡ” (buông bỏ) từ cái “nghe” (hoặc “thấy”, hoặc “ngửi”, hoặc “nếm”, hoặc “cảmmơ”) (được) “nơ” (kết hợp) “chiếu” (soi rọi) “quán” (tự tánh) “âm” (âm thanh, lời nói, sự Mơ) “nghe” (hoặc “thấy”, hoặc “ngửi”, hoặc “nếm”, hoặc “cảmmơ”) để “CÁI NGHE” (sự MƠ) “NGỘ” (cô đọng = thanh tịnh) “MƠ” (HAM) “Mở” (Mơ) có nghĩa là “ĐẠT” (dung) “THƠ” (mơ) = “VÔ” [KHÔNG táng(h)] “THỨC” (Ý) “nơ” (gắn) “nghe” (ngộ) “ÂM” (MINHMẪN) “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NGỬI”, hoặc “NẾM”, hoặc “CẢMMƠ”) (được) cũng giống như “Nghe” (NGỘ) “Cô” (đọng) MƠ (mơ Tâm Thanh Tịnh) là “NƠ” (HAM) “mơ” (NGỘ mớ) “Nghe” (MƠ) là vô minh “Nơ” (đến) và cũng là “Dỡ” (Gỡ) “MƠ” (ngộ tánh “ngheNgheNGHE”) nghe “không” (O) “NGHE” (Dỡ) = MƠ nguyên do Dung táng(h) “NGHE” = CÓ “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NGỬI”, hoặc “NẾM”, hoặc “CẢMMƠ”) MỚI HIỂU. Lục Tổ Huệ Năng giã gạo “NGHE” Gạo “giã” = Mua “NGHE” “NGỘ” hơn “ngộ Nghe” = ming(h) mẫn hiểu điều “ngheNGHENghe” (được) hơn là “NGỘ” (LẠM DỤNG) “tánh” (tính = TÍNH toán) (cái) “Nghe” [Nghe “Manghe” (âmmơ) để trục lợi do “NGHEngheNghe” (NGỘ) “Linh”(ling(h) ting(h)) “NƠ” (MỚ, MA MƠ) Mơ = Hãy “NGHEngheNghe” (Muốn) “TỰ” (CHÍNH) “TÁNH” (TÂM) do NGHE MINH MẪN TÂM Mơ.
  • “Dỡ” (Thủng, Tu tập) “Mơ” (đạo) “nghe” (NƠ mất NGHIỆP) là “NGHE TỰ TÁNH” (THÀY VÔ HÌNH) chỉ dạy đạo “NGHENghenghe” [Nên “NGHENghenghe” (ngộ) gì, ở đâu để tu tập tốt]. Bạn “Mơ”( Ham muốn) “NGHE”(NGỘ) “AI” (TA? Ta?)? Có phải “NGHE” (NGỘ) CHÍNH MÌNH TRONG MINH TRIẾT?
  • “DỠ” (ngộ) “NGHE” (nguyêngiodo) “DỠ” (mở) “NGỘ” (HIỂU) “Ẹ” (vô minh) [tốt nhất đừng nghe Ẹ!
– Đừng “ảo mơ” (lung NGỘ = nhầm) “NGHE” (tự tánh) mà “MANGHE” (“Cao” Mớ = lộ mớ)!

– Đừng “mơ” (Ham muốn) Nghe “ma” (mớ) mơ do (bởi) “linh” (MA âm) “MƠ” (NGHĨ) – Đừng “nơ” (gắn) “Nghe” (Mơ) “MA MƠ” (GIẢ CỦA TỰ TÁNH) với “tự” (chính) “tánh NGHE” (chân TÂM)!

– “Nơ” (gắn) “ma” (MỚ) mơ “nghe” (Ngộ) là gắn “CÁI nghe” (HIỂU ĐẠO) với lý (do) bạn muốn Nghe bằng lỗ tai thịt.
  • “DỠ Mơ” NGHE “họ” (mất) “Nghe” “ngộ Ẹ” [“NGỘ”(Mơ) “TÁNH” (tự) “nghe” (NGỘ) là “MƠ Mở” (ĐẠT ĐẠO)] bạn có nghĩ thế không?
  • “Dỡ” “họ” “NGHE” Mở “NGỘ” “Ẹ”:
– Mở Đạo “NGHE” “ÂM MƠ” (nghe lời chỉ dạy của TIÊN THÁNH do “MƠ” “ÂM Mơ”) là “nơ” (gắn kết) “cái” (sự mơ) “NGHE” (nguyên do MƠ) với “âm” (mơ) “NgheNGHEnghe” [NGUYÊNGIO(DO)] thì MƠ “DỠ” = nguyên (gio)do NGỘ = Ngộ ĐẠO Mơ.

– nghe Tự Tánh chỉ dạy đạo MƠ = HỌ (DỪNG) “MỚ Mơ” (VÔ MINH Mơ) do “tự” (chính) “tánh” (“NgheNGHEnghe”) hé lộ = “ợ” MỚ = Mớ “ộ” (ng…ộ) dừng “Mớ” (vọng tưởng) = “MỘ” (mất) “NGUYÊN GIO(DO) mớ” (vọng tưởng) = ngơ “nơ” (nghiệp) “Mớ” tức mất nghiệp gây “MƠMơmơ” (VỌNG) “mơ” (tưởng).

– “nơ” (gắn) MƠ (NGỘ) “âm” (âm thanh, lời nói) “mơ” (sự) “mơ” (đạt) “đạo” “NGHE” (MƠ) = mơ được, ước thấy = nguyện ước được chứng = “NƠ” (gắn kết) “tâmmơ” (tim MƠ = tình thương) “MƠ” (Đạt) “ngộ” (hiểu) “PHẬT” (TỰ TÁNH).

– “MÙNG MÀN” (VÔ MINH) “NƠ” (thích, tò mò) “NGHE” (Ngộ – “DỠ MỚ”) “Ma” (Tâm Giả) “MƠ” (Ngộ) (tính tò mò khiến ham “Mơ” “MA” “NGHE” “DO (LÝ)” của “TA còn Mơ TÔI” (cái tôi của tâm giả kiến tánh)]?
  • “Dỡ” “MỚ” “NGHE” đừng nghe “ẹ” tánh do “ta”, “tôi” NGHE (Hãy Nghe TA của TỰ TÁNH NGHE!)?
Bạn “NGHE” những điều “Mơ TÔI tự tánh nghe” trên đây nghe thế nào có lý gì để “ẹ” (khó hiểu đến “ngậm” (thấm) “ộỘ” phát “ọe” “mớ” (ma) hay không?)

Tóm lại, “MƠ”(NGỘ) “nghe” (sự MƠ) giúp cho “Tâm” (con người) “mơ” (“họ” mớ) “dỡ” (gỡ) “MỚ” (MA NGHE) “NGHE” (Ngộ) do người “NGHE” (ngộ) phải quay vào trong “nơ” (gắn) quán chiếu “âm” (thanh) “ngheNgheNGHE” (ĐƯỢC GÌ) để “dỡ” (buông bỏ) “MƠ” (HAM muốn) “nghe” (Ngộ) tức là “MƠ” (Ngộ) “NGHE” [LÝ(lẽ) ở đời] “dỡ” (“HỌ”) “MỚ”(MA) “NGHE” (âm MƠ mơ) do “NGHE” (NGỘ) “Ẹ” (xấu) = Nguyên Gio Mơ (ham) “NƠ” (gắn) “TÁNH” (NGỘ) “NGHE” (Mơ)= “Nghe” (TIN) “DOGio” (LÝmơ) do (vì) “NGHE Ẹ” (Ma nghe).

Bạn có phân biệt tánh “nơ” (kết hợp) “MANGHE” (TÂM Ý do “NGHEngheNghe”) như thế nào không?

1) Trước hết, “nơ” (NGỘ) “MANGHE” (tâm ý nghe) là gắn “cái” “Ngộ” [NGHE (được)] với “Tự” (chính mình) “Tâm” (gỡ = dỡ) “nghe”” (“nghe”: Tâm Giả Kiến Tánh) của người nghe hay có thể hiểu Nghe Ẹ là ngộ (nhận biết) vọng tưởng từ TÂM GIẢ KIẾN TÁNH của người “NGHEngheNghe”. CÁI NGHE đó là NGHE Ẹ vì nó dẫn dắt người “NGHE” (theo) “MA” “do” (vì) “ngheNGHENghe” (được).

Thật nghe “họ” (mất) do (vì MƠ) TÂM “lơ” (ngơ) “Ý” “mơ” mơ [“họ” nghe “gio” {RÁC “nơ” [mùng(vôminh mơ – nghiệp] nghe} “mơ” “NGHEngheNghe” Mở: tự tánh của TÂM không có “NGHEngheNghe” sở dĩ “TaTAta” (tâmTÂMTâm) “NGHEnghenghe” (mơ) vì “MỚMớmớ” (VÔ MINH) – “Họ” (mất, dừng) “NGHEngheNghe” thì “TÂM” “Mở” (dung MƠ TAN) “do” (vì) nghe “Âm” (âm thanh, lời nói, sự NGHE) “mơ” từ vũ trụ có nghĩa là tan mơ là TÁNH “NGỘ” KHÔNG CÓ MƠ = NGUYÊN DO do MƠ “họ” (nơ = là) gừng MƠ (= phật MƠ = ma MƠ) vì nguyên do là nhân cho gừng Mơ = “NGUYÊN “dung “NHÂN” cho MƠ MA, MƠ PHẬT = có mơ mới ngộ MƠ = Nguyên Gio (Rác) thành Do nguyên (HOA QUẢ) “mơ”].

Ta có biết “thậtThậtTHẬT” (“NGHEngheNghe”) cũng là “NGHE” (sự nghe mơ) “MỞ” (ma mơ do Tâm Giả Kiến Tánh của chúng ta) hay không tất cả phụ thuộc vào TÂM Mơ của chúng ta (chiêm nghiệm được điều này chỉ có thể thông qua QUÁN MƠ). “Quán” “âm” “MƠ” QUAN ÂM Mơ điều đó có nghĩa “Thật” MƠ là “NGHE” (sự nghe mơ) TỰ TÁNH mơ Nghe.

Hãy “Mơ” “NGHEngheNghe” để “âm mơ” nghe “lơ”, “tự” nó muốn “NGHENghenghe” (CẢM NHẬN DO MƠ NGHEngheNghe) có nghĩa là đừng khởi vọng tưởng “nghe” (Mơ) thì sẽ “NGHE” (mớ MỞ) = “nghe” (tin) “ộ” (MA do TÂM MA) thì đừng “Mơ” (MƠ) nghe [dung (NGỘ) “NGHE ngheNghe”]!

NGỘ Ẹ do MƠ “họ” tự tánh Nghe [“NGHE” MA NGHE (Tâm Giả) thì PHẬT NGHE (TỰ TÁNH của CHÂN TÂM) “họ”].

2) Thứ hai, “nơ” (ngộ) “MAPHẬT NGHE” (TỰ TÁNH) là gắn cái “ngheNGHENghe” (no = lặng TÂM) với “TÂM” Nghe “do” (nguyên) dung (mơ) Mơ = “nghe” (ngộ) do (bởi) “NGHEngheNghe” (sự NGHE, âm thanh, lời nói) “dỡ” (tháo bỏ sự mê lầm) “mơ” (mơ) “Nghe” (Ngộ mơ) tức là NGHE CÁI TÔI THÌ DỄ, BỎ “cái” “TA DO” mơ công phu “MỆT MƠ” = “Mơ” “THƠthơThơ” (ĐẠTđạtĐạt đạo) dung (chấp) “TÁNH” “NGHEngheNghe” do TÂM MING(H) MẪN Nghe [muốn ĐẠT ĐẠO “VÔ” (KHÔNG, TÁNH mơ “KHÔNG”) “Thức” (TỈNH) “NGHEngheNghe” (nghe lời hay, ý đẹp)].

Mặt khác, “NƠ” (NGHIỆP) “mơ” (gắn) “người” (vô minh) “nghe” (ngộ) “mớ” do (vì) “NGHEngheNghe” (mơ) = “hưng” (gây) “Mơ” “Dogio” (bởi vì mớ) MƠ. “Tóm” Mơ là “NGHEngheNghe” (nghe được âm mơ của vũ trụ) là “NGỘ” (MỞ) “MƠ” “NGHE” = “NGHEngheNghe” Âm Quan (quán âm) MƠ = “Nghe” (Ngộ) “CHÍNH” Mình là “Hổ” “nghe” (hiểu lý lẽ đạo do“NGHEngheNghe”).

Hơn nữa, “nơ” “cái” “NGHEngheNghe” (Nghe) của người khác vào “Mơ” của “NGƯỜI” (xác) cho “NƠ” (gắn) “NGHEngheNghe” (NGHE) là “MƯỢN NGHE”: dỗ mơ MÌNH do Nghe “LINH” “nơ” = tưởng mìng(h) “NGHE” (sự MƠ) “MẪU” (mẫu mơ) = NGHE Ẹ = XẤU Nghe!

Những “IA” – “AI” cho mượn “HỒN” (mơ) của mình để cho “XÁC” (người “NƠ” – mamơ) “NGHE” (nói, bói mơ) MỚ “nơ” (thắt gút nơ – gắn) “mớ” (linh tinh, gio mơ) cho “bản thân” (BẢN THỂ) vì “hưng” (gây) “NƠ” (nghiệp MỚ) cho “ai” HAM mơ “NGHEngheNghe”: “NGHEngheNghe” (NƠ, GẮN nơ) mơ nghe “cơ mơ” (bói toán) bởi “nơ” (cho mượn xác) là “ngu gio Mơ” [“lơ” (quên) đi TỰ TÁNH MƠ của mình], hay nói một cách khác là “xác” (người cho mượn) “NGHEngheNghe” (Nghe, Hiểu) “MỚ” do (vì) “hồn” (tâm giả) của nó “MƠ” (MUỐN) “NGHEngheNghe” (NGHE). Do đó “MƠ” (mong) “MƯỢN” (NƠ, gắn thêm) “NGHEngheNghe” (NGHE) thì đừng “MƠMơmơ” (TƯỞNGTưởngtưởng)!

3) Thứ ba, “Mơ” (mong) “nơ” (“có”) “tánh” [tính ham muốn “NGHENghenghe” (sự NGHE, âm thanh, lời nói)] cùng “cơ” (với) MA, PHẬT “NGHE” (NGỘ) là bởi “doDODo” (Lý DO = lý lẽ của nguyên do) do (vì) TÂM MƠ muốn “NGHENghenghe” “họ” (mất, dừng, tan biến) cái “NGHE” bằng TAI THỊT.

“Hổng” (KHÔNG) “MƠ” (MONG MUỐN) “NGHENghenghe” (nghe) “ma”, “phật” (Tự Tánh “NGHEnghenghe” (sự NGHE, âm thanh, lời nói) là dừng “Mơ” (vọng) “NGHE” (MƠ) vì “TÂM” (CHÂN LÝ) làm “co” (mất) Tự Tâm nghe (do tâm không có “TAI” NGHE). Hãy “mơ” tánh NGHE DỠ mơ Nghe là làm tánh NGHENghenghe MỞ (đạt MƠ NGHE mà không khác NGHE THẤY hay còn gọi là đạt NHĨ THÔNG).

Nên “MƠ” (nghĩ) “NƠ” “đạt nghe” không phải lúc nào cũng là “NHĨ NGHE” do “NGHEnghenghe” (NGỘ) = Nghe “mớ” (linh tinh) “họ” (dừng) NGHE “ÂM MƠ”.

4) Thứ tư, “nghe” (Mơ) “DOdogioGIO” hay “MƠ” nghe lý do làm “TÁN” (tan biến) “TÂM” (NƠ = “CÁI” điều Mơ) “nghe” (được) vì “ý” (lý do) NGHE (ĐƯỢC) tán ý mơ Nghe có đúng không hả bạn những người “mơ MÃO NGHE” (mê xem bói toán, xin xăm, lên đồng hầu cốt)? “Mơ” (ham muốn) nghe “ĐỒNG” (CÙNG SỞ Mơ) Mơ là “MỚ”? “Mớ” (linh căn) dụ “nghe đồng” [cùng “NGHENghenghe” (ngộ)] “nơ” (gắn kết) MƠ “ngộ” (tưởng) mớ (ma)?

5) Thứ năm, “tự” tánh “NGHENghenghe” (ngộ) muốn “nghe” (mơ) “hộ” (giúp) bạn có “mơ Nghe” (muốn ham HIỂU) TỰ TÁNH hay không? Chân Tâm “nơ” (gắn) “ý” (THỨC) “mơ” (muốn) “NGHE” (NGỘ) cho “HỌ” (MẤT, TAN) MƠ hay không = Ngộ Chân Tâm thì “họ” Mơ?

À, còn “mơ nghe” [“MƠ” (mơ) “thiền” (NGỘ)] có nhiều loại “NGHE” (Mơ):
  1. “NẰM” (“NGỒI”, “ĐỨNG”, “ĐI”, “CHẠY”) “MƠ” (MƠ) “NGHE” (ngheNgheNGHE = “sự mơ” NGHE) LÀ “NGHE” (NGỘ) “DO” (LÝ DO = nguyên do Mơ) “MƠMơmơ” (âmmơ) tức là ĐỊNH TÂM MỌI LÚC MỌI NƠI SẼ NGỘ ĐẠO?
  2. “MƠ nằm” (hôn trầm) “nghe” (thiền mơ) là “MƠ” (mơ) “lười biếng nghe” [“thơ” – “vô” (không) “ngơ” (nơ nghiệp mơ) do người Mơ giở (chấp) MƠ “do” (lý lẽ mơ nghe) = hôn trầm làm “HỌ” (MẤT) ming(h) mẫn thiền Mơ? “MƠ” (THIỀN) “NẰM nghe” (“ĐI nghe”, “ĐỨNG nghe”, “NGỒI nghe”, “CHẠY nghe” = MỌI LÚC MỌI NƠI) là “MƠ mở” (ĐẮC đạo Mơ) do “tánh” (tự) “NGHENghenghe” (Mơ)?
  3. “nằm” (“đi”, “đứng”, “ngồi’, “chạy”) “Mơ” [(người)Thiền] “nghe” (mơ) “Âm ngheNgheNGHE” (vũ trụ mơ) là “nghe” (Ngộ) “DO” (LÝ LẼ Mơ) khi “nơ” (kết hợp) “nằm” (mọi lúc mọi nơi) hay “nằm” (“đi”, “đứng”, “ngồi’, “chạy”) “MƠ” (“THƠ” = VÔ THỨC) “NGHENghenghe âmmơMơMƠ” (thủng = lủng MƠ) = Tâm Thanh Tịnh ngộ vũ trụ MƠ = mơ VŨ TRỤ “hộ” (giúp) thanh tịnh TÂM = MƠ MÀ KHÔNG MƠ LÀ ĐẠT MẤT (TAN) Mơ?
  4. “Nằm MƠ” (mọi lúc mọi nơi) “NGHE” (NGỘ) “ÂM” (âm thanh lời nói, sự NGHE) “MƠ” (THIỀN mơ) là “Mơ MỚ” (ngu gio MƠ) MẤT hiển lộ “TỰ” (CHÍNH mìng(h)) “TÁNH” (tinh = minhmẫnsángsuốt) “NGHE” (NGỘ) = THIỀN MƠ là Mơ thiền ở “TataTa” (mọi lúc mọi nơi) NGỘ MƠ = thủng MƠ “ngơ” (lơ, buông bỏ) MƠ mơ THIÊN mơ = ĐỒNG “THANH” tương ứng “MƠ” = “ngôi” (chỗ) VỊ PHẬT mơ “MỞ” (MINH MẪN SÁNG SUỐT) = “NƠ” (CÓ) Phật Mơ = “MƠ MƠ” là “Mơ Mơ” là “mơ mơ” (NGỘ LÀ MƠ, Mơ Là Ngộ = Một Một Một MƠ)?
“NÔ” “MƠ” đôi hàng “MƠ” (THỦNG) “tánh” (tự) “ngheNgheNGHE” (Ngộ) của “TA” (“TÔI” – “BẠN” – “MA” – “PHẬT” ) cho “nơ” (tai) vui TAI.

Còn “NƠ” (MƠ) “mơ nghe” (tự tánh) như thế nào cho đúng “PHÁP” (CÁCH) nghe?

1. “DỠ” “MƠ” “NGHENghenghe” “NGỘ TỰ TÁNH ngheNgheNGHE” (HIỂU tự tánh là NGỘ NGHE một cách ming(h) mẫn! Chúng ta cùng “NGHENghenghe” (mơ) “ÂM MƠ” (MINH MẪN) “ngheNgheNGHE” (TÂM) để LỘ “TÁNH NGHENghenghe” (Tâm) MƠMơmơ (Mơ) = Hãy CẢM Mơ chân TÂM một cách ming(h) mẫn HÉ LỘ Mơ qua THIỀN = NHẬN BIẾT MƠ MƠ MỞ = nhận biết VỌNG MỚ tan = MƠ MỞ TAN MƠ = ĐẠT Mơ “DO” (vì, nguyên do) Mơ!

2. “THẤY, NGHE, NẾM, NGỬI, SỜ” MƠ là “MƠ” “NGHENghenghe” (MỚ) của Tâm Giả “MƠ” “NGHE” (NGHE, THẤY, NẾM, NGỬI, SỜ) “nghe” (cảm mơ). Mất NGHE, THẤY, NẾM, NGỬI, SỜ Mơ là Ngộ Tánh Nghe của CHÂN TÂM mơ “nghe” do MƠ của GIẢ TÂM MƠ NGHENghenghe, bạn có ngộ như vậy không?

3. “thơ NGHE”, “cô (đọng) NGHE” có nghĩa là “nơ” (gắn) “nghe” (mơMƠMơ) một cách ming(h) mẫn sáng suốt, không khởi “ý” do “nghe” (CẢM MƠ) (được) lâu ngày do đó “tính” (tự) “MUỐN” (MƠ) “nghe” (MỚ) linh tinh mất, còn “THƠ” (VÔ THỨC) (khi) “NGHE” (MƠ THIỀN) “nơ” (Ngộ) “Nghe” (cái NGHE) do Ý muốn “nghe” (Mơ) “do” (Lý) có nghĩa là định TÂM nghe ÂM MƠ từ TỰ TÁNH có “ý” (muốn) NGHE (ĐƯỢC) gì trong VŨ TRỤ BAO LA, Mơ NGỘ Ý NGHE ĐƯỢC.

4. “THƠ (thẩn) [vô thức] “họ” (mất) “tính” (tự) “ngheNgheNGHE” (sự NGHE, lời nói, âm thanh) có nghĩa là “vô thức” (ý mơ tan) sẽ mất HAM MUỐN “NGHE DO (lý do)” (BIẾT) – mất tính “nghe” (ngộ) “do” (lý) – “họ” (dừng) “Dỡ” (gỡ nơ gút) “MƠ” (THIỀN) “nghe” (ngộ) – “nơ” (gắn) “lơ” (buông xả) “NGHE” (MƠ) “LINH” (LINH THIÊNG) “NƠ” (CÓ) [mất “nghe linh (vong)” = mất “vọng” “NGHE” (MƠ) = “nghe” (ngộ) “mơ” (ming(h) mẫn “NƠ” (GẮN) “thinh” (Âm thinh)].

5. “THƠ” (THẨN, LẨN THẨN, LẨM CẨM…) là con gà ăn quẩn cối xay, xoay mãi “TÍNH” (Tâm Giả) “NGHE” (NGỘ) LINH (TINH) khiến con người ta “mê” trong bể nghe ồn ào của âm thanh bất tịnh của TÂM.

6. ““NGHE” (NGỘ) “ÂM MƠ” (MING(H) MẪN Mơ) “Mở” (đạt) “tâm” (MƠ) “tu” (“họ” = dừng) “sửa” (DỡDỠdỡ MơMƠmơ = Thiền MơTHIỀNMƠthiềnmơ” là “tu” (dỡ) ngộ “ÂM” (THANH TỊNH) “Mơ” (muốn) “nghe” (NGỘ) “mơ” (âm thanh “nghe” (được) [“Dỡ MƠ” là được nghe giáo pháp qua THIỀN MƠ].

7. “Nghe” (NGỘ) “Âm”(âm) “Mơ” (mơ) “mơ” ((muốn) do (vì) “TỰ” (CHÍNG(H)MÌNH) “TÁNH” (ẢO) chỉ dạy” là “NGHE” (Ngộ) “QUAN (= QUÁN)” (quanâm”NGHE” = [“nghe” (= “thấy” = “nếm” =”ngửi” = “cảm mơ”) VŨ TRỤ] để “nghe” (NGỘ) “ÂM MƠ” (VŨ TRỤ).

8. “nghe âm mơ” (Nghe “MA” = nghe con người “nói”) là NGHE BẰNG CÁI TAI THỊT. Nghe âm “quả MƠ” là nghe nói lời hay ý đẹp mơ.

9. “Nghe âm mơ” [“NGHE” (NGỘ) “NGỘ” (MƠ) “Mơ” (mơ)] là người Nghe âm thanh quán chiếu “nghe” (hay “thấy”, “nấm”, “ngửi”, “sờ”) “họ” (dừng) “MƠ” (HAM) để dứt “TÁNH” (tính) “ngheNgheNGHE” (Mơ). Quán chiếu Âm MƠ mọi lúc mọi nơi là “NGHE” (Ngộ) ming(h) mẫn “MƠ” (ĐẠO mơ).

Bạn muốn xếp mình vào loại “NGHENghenghe” (MƠMơmơ = ngộNGỘNgộ = MộtMộtMột = KhôngKHÔNGkhông = “mộ” (chết) MƠ = nơNƠNơ = mơMơMƠ…) nào?

A. Muốn “NGHENghenghe” (HIỂU, Ngộ) “DODodo” (lý) của “TÂMTâmtâm” (tự tánh) TA “MƠ ÂM” (HAM) “nghe” (“thơTHƠThơ” = vô “thức” = “Gỡ” vô minh) bằng “nơ” (thêm) “tự tánh NGHENghenghe” (Tự) “nơ” (bỏ) “lơ” (ngơ, lờ đi, quên) Ý muốn “do” (lý do) tò mò MUỐN “NGHENghenghe” (Ngộ) vì sao, thế nào, được gì, mất gì? Vì đó là “NGHE” (NGỘ) “Nghe” (Ngộ) “nghe” (ngộ) “MA” (MỚ) “Ma”(Mớ) “ma” (mớ) trong “MƠ Mơ mơ” (TÂM mơ)? Vì đó là Nghe “tôi MƠ”, “chúng ta MƠ” trong bể “ngheNgheNGHE” (VŨ TRỤ) hỗn loạn của BẤT TỊNH TÂM.

B. “Dung (NƠ = Nghiệp mơ = mơ MƠ = MÙNG Mơ = VÔ MINH Mơ = âmMơ = Cơ MƠ = “VÔ” (CÓ = KHÔNG = CÓKHÔNG = khôngcó = “KHÔNG” có = “CÓ” không = khôngKHÔNGKhông) “NgheNgheNGHE” [(NGỘ) do (lý do)]” có nghĩa là ngơ (lơ) “nghe” (mơ) từ “Mơ” = buông xả “CÁI” (sự) “nghe” (được gì) từ “hai tai thịt” để Tâm bớt “nặng” (mớ = ma = giả “Phật”) “mơ” (mong muốn Mơ). Hay ““nghe” (ngộ đạo) “nơ” (gắn)” = gắn “mơ” NGỘ đạo mơ với “MƠmơ” (nguyên do mơ = vọng tưởng “nơ” = ung MƠ), đừng “mơ nói” = dẫn đến mất đoàn kết nếu âm nghe “méo mơ”. Tốt MƠ là đừng “NGHE MA” (Ngộ Ộ) “âm” (mơ nơ) “mơ” (do) tò mò hổ (xấu) vì “mớ mơ”.

C. ““DUNG (mơ) “TÁNH” (CHÍNH MÌNG(H)) “NGHE” (Ngộ)” có nghĩa là dung “âm” (âm thanh) “mơ” (Mơ được) quán “NGỘ” (Mơ) “MƠ NGHE” [ming(h) mẫn sáng suốt “do” (vì?)] = “Nghe” (Ngộ) “âmmơ” (âm vũ trụ) họ (mất) nguyên do MƠ = NGỘ NGHIỆP MƠ DO = Mơ mở = 111 = 000 = TÔI = TA = BẠN = CHÚNG TA. “Nghe” (Mơ) (được) “âm mơ” [ming(h)mẫn âmmơ] nói lại cho “AI – NƠ – MƠ” (người Nghe) để “quán” (thủng = xé màng vô minh) “MƠ” (MUỐN) “NGHE” (NGỘMƠ = Mở mơ = ĐẠT đạo MƠ). “MƠ” (nơ) “TÔI” (TATata = TỰ TÁNH nghe = ming(h) mẫn NGỘmơ) “NGHE” (Ngộ = tâm truyền TÂM ) như thế đó còn nghe, tin hay không tùy bạn.

D. “nghe âmmơ” (Mơ) nơ “NGHE ÂMMƠ” (NGỘmơ) là TỐT NGHE Mơ vì quán chiếu “cái “nghe (được) với “NGHE” (NGỘ) “TÁNH” (TỰ) “nghe” (mơ) = nghe bằng “TAI” (hay “mắt”, “lưỡi”, “mũi”, “thân”) “TÂM” (TATata = TỰ TÁNH“nghe” = mơMộtMộtMột = 000MƠ = mơ âmmơ = Gỡ MỚ MƠ = DỠ Mơ Sen Hồng = ƯơmmơSenVàng) tức là “MƠ” “nghe” “NƠ” ““TÂM”NGHE” = nghe bằng tâm chứ không nghe bằng “TAI THỊT”. NGHE KHÓ “nghe” là thuốc trị bệnh HAM “NGHE”. ĐỪNG NGHE NHIỀU RÁT “tai” nghe! Hãy “NGHE” Âm Thanh tuyệt diệu của vũ trụ Vũ Trụ VŨ TRỤ để lắng TÂM ham muốn “nghe” của ta.

“CÓ” “NGHE” mơ (thì) MỚI TỈNH MƠ? Có mơ mới ngộ mơ do mình Mơ? MƠ là MỚ, TỈNH là THẬT MƠ. Nhưng rốt cuộc CẢ MỚ lẫn THẬT MƠ đều MỚ do Mơ của TA (TÔI, BẠN) mà có. Vậy dỡ CÓ để NGỘ KHÔNG? DỠ mơ “ngộ không” (phải TỀ THIÊN ĐẠI THÁNH?) để DỖ MƠ (NGỘ) CƠ có? Nghe lùng bùng quá đi phải không bạn?

LÙNG...BÙNG...PHẬP...PHÙNG...

“NGỘ” “CÓ”, ngộ “KHÔNG” (khôngKHÔNGkhông)

“KHÔNG” “KHÔNG” “có” “CÓ” HÓA “KHÔNG KHÔNG”!.

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 1 tháng 3 năm 2009
Nhằm ngày 5 tháng Hai năm Kỷ Sửu

No comments: