Monday, March 30, 2009

# Dỡ Mơ Sen Hồng (Phần 3)

Mơ Mão Mơ
(Nguyên do Ngộ Mơmơ)
hay TẨY mơ


SEN “TẨY hồng”?

Người trình bày: Thái Minh Mẫn

“Mơ Mão Mơ” là “CÁI” NGỘ ĐẸP VỀ VŨ TRỤ. Chúng ta ai cũng muốn cái “ĐẸP” (ngộ mingmẫn) – nguyên DO MÙNG Màn vô minh MƠ mơ: mơ ĐẮC đạo DỪNG MỚ Mơ. Màng MƠ khiến Ming Mẫn TÔI Mơ một ngày nào đó ở khắp THẾ GIAN NÀY “trùng mơ” (trùng trùng điệp điệp) những đàn em thơ “giung giăng giung giẻ” (đạt “THƠ”), vui mãi không thôi [“thơ” “TRẺ” “mãi” “không” “GIÀ” (TRƯỜNG SINH BẤT LÃO)]. Mơ TÔI đúng mơ?

Ai có một lần về “THƠ” (hướng mơ Vô THỨC đạt “thơ” ngộ nguyên nguyên ngộ hay Mơ HỌ MỚmơ như đứa con trở về quê mẹ sau năm tháng cách xa)? Hướng MƠ “VÔ THỨC” là “Nguyên” “hoàn” “MƠ” – trở về tánh tự (mìng) nhận biết mìng(h) MƠ, nguyên ngộ “MƠ” là không có “tánh” (TỰ) Mơ vì “vô” thức là nguyên mơ (NGUYÊN NGỘ), còn “Ý” thức là mơ “NHÂN” (nguyên) Mơ. Cũng giống như trong ngạn ngữ TA có câu: “đứng núi này trông núi nọ” là muốn ám chỉ “Nguyên” do “Mơ” (vì có “núi nọ” mới có “trông”).

I. MƠ mơ Mơ ngộ “thủng” Mơ [MUỐNham MƠ CÓ (nô MƠ) là MINH MẪN MƠ DO MƠmơ hay học ĐẠOmơ là Minghmẫnmơ“do”dungMƠ] = MƠ MỚ Mơ MỚmơ (hưởng thụ vật chất là MƠMớ) = MINHmẫn MƠ làm MƠ mở do nguyênmơ)?

Mời bạn xem sơ đồ sau đây để hiểu rõ “MƠ” (nguyênngộMơ) “nguyên” (hoàn, trở về) – “do” (LÝ LẼ Mơ) “mơ” (MONGmuốnngộMƠ) để hiểu rõ “Ý” [VÔ = Mongmuốnngộ MƠ = mơ (MUỐN) MINHMẪNMƠ] “MƠ” (mớ = lingtinh mingmẫn Muốnmong = ước muốn THÀNH ĐẠO Mơ) từng “MỚ” (“ngộ” = hìng(h)thànhMỚ = Nguyêndung nguyên NGỘ = ĐỪNG MƠ muốn – MỚ!) mơ như thế nào trong não con người:


Sơ đồ 1: Mơ MINH MẪN CỦA “NHÂN – QUẢ” MƠ
GIẢI THÍCH TỪ CHO SƠ ĐỒ:
  • “NHÂN” là NGUYÊN NHÂN MƠ;
  • “QUẢ” là Ngộ (Hiểu lý lẽ) Mơ;
  • “NHÂN” là “cốt lõi” của MƠ; Nơ MƠ NHÂN (để mà) Lơ (dỡ = một Mơ = hoàn nguyên MƠ = NGỘ KHÔNG Mơ = MƠ DỠ Mơ = mơ dỡ) MỚ NHÂN Mơ có nghĩa là nguyên do MƠ tạo nghiệp MƠ;
  • “Tạo nhân” tức “tạo mơ” vì nhân mơ NƠ nghiệp Mơ.
  • ẢO MƠ là NHÂN;
  • THẬT MƠ là QUẢ; và “BẢN THÂN” quả – Quả – QUẢ cũng là nhân – Nhân – NHÂN mơ – Mơ – MƠ;
  • TẠO MƠ TỨC TẠO “NHÂN” (“Nhân” – “nhân”) cũng chính là TẠO NGHIỆP QUẢ DO Mơ;
  • Nguyên do là “NHÂN Mơ”; Kết quả là “QUẢ Mơ”; Quả MƠ là Nơ Nhân MƠ.
  • “NGỪNG mơ” là “TUNG” (TỰ DO) Mơ.
  • “NGƠ” mơ tức “ngơ” “NHÂN” “Mơ” vì mất “nhân” (nguyên) của MƠ; Hay mơ một cách khác mất “NHÂN” “hưng” [gây, họ (gio) mơ = Mơ gio (lý) = mùng (VÔ) mở = ngao mơ = dumơ] mơ họ (gio = ngộ “gio” mơ).
  • “ẢO” mơ gây “HƯNG MƠ do NHÂN Mơ”: Huyễn hoặc làm “con” (MỚ = “NƠ” Ming(h)mẫn Mơ BIẾTmơ hay mong muốn NHẬNmơ minghmẫn mơMƠMơ = Động vật cao CẤPmơ) “người” (mơ) nhân (do).
  • Đừng “CÔ” (ĐỌNG) TÂM MƠ nếu Mơ Mớ vì NHÂN mờ TÂM Mơ! [Mơ họ (dừng) nguyên gio(do) mơ THANHtịnhTÂMmơ = lắng đọng Tâm Mơ nguyên do hiển lộ NGỘmơdoNGUYÊNmơ = ngộ THANHcaomơ do TÂMmơthanhTỊNH].
  • “NƠ” nghiệp mơ nhân mơ ngộ “NHÂN”: có MƠ “NƠ” ngộ mơ Nhân!
  • “HƯNG” MƠ “NHÂN” tạo MƠ NƠ (NGHIỆP) mơ: tạo mơ là TẠO NHÂN MƠ;
  • “HỌ” (Mất) NHÂN là ngơ mơ gio(do) nơ: dừng mơ (mơmuốn = mongÝngơ) MƠ (THIỀNmơđốnngộmơ) gio (RÁCmơ = Ýmơngộnguyêndonơmơ) họ (mất) – TÂM thanh tịnh vì họ (dừng) RÁC (GIO) mơ – nguyên (mơ) “nơ” (gắn) nguyên (nơ – nghiệp).
  • Họ [nơ = nghiệp MƠ = nguyêngio(do)mơ (NGỘmơmuốnngộ = LÝlẽ Mơ NGỘ = Mở MƠmơ NGỘmơ = muốnmơngộMơ)] “MƠ” (MỘmơảo = Mấtmớmơ = NGUYÊNGIO(DO) Mơ (NGỘMơnơmuốnngộ = LÝ MƠ Ngộmơmuốnmơngộ = MỘTmơMơ = TÂMmơnguyênnguyêngio(do)mơngộMơ) là “Nơ” (mơ = ngưng mơ ảo) do (vì) “Ngao” (NGƠ, ĐI MẤT) “Mơ” (MÙNG = vôminh = MỚ) do (lý) “MƠ” (ngao) mơ: TAN mơ HẾT LÝ DO Mơ = Mơ MỞ HẾT mơ “do” (lý) = ngộ Mơ “nơ” (gỡ = họ = mất = tan) MƠ.
II. MƠMơmơ (NGỘ) MƠ NƠ MỚmơnguyêndomơMƠ (minhmẫnMƠ muốn ham MƠ NGỘ mớmơ = HAM muốn đạt ĐẠOmơ):

Mơ MUỐN mơ làm TÂMmơ mờ = Mơ muốn MƠ NƠ MƠ NƠ NGHIỆPmơ = MƠmơMơ (Ngộ) MINHMẪNmơ MƠ mừng (ngộ) MƠ muốn = MƠ MỚ nơ MƠ mừng (ngộ) MỚ DONGUYÊNmơ = MAMƠ làm bạn MƠ MA âmmơ (TÂMgiảkiếntánhmơ nơ “NGHE” Ẹ). Để đừng bị MAMƠ dắt HÃY NGỘ Âmmơ từ tựtánhmơ bằng cách Mơ ÂMMƠ TỪ VŨ TRỤmơ qua “NGHE” ÂMmơ từng phút từng giâymơ để cho ảo (vọng)mơ tắt. TÂMmơ THANHtịnh MƠ xuất hiện lục “quả” MƠ.

HAMMƠmơ (THAM SÂN SImơ) là MỚ Mơ vì DUNG MƠ(muốn) MƠmơMơ (MƠ) dừng MƠ (mingh mẫn) muốnmơ [muốn đừng mớMƠ xin hãy MƠ MINH MẪN] = nguyêndoMơ luôn đòi hỏi MỚ (LINH TINH) Mơ = mơ mingh mẫn MƠ “LỦNG” (Xétoạc) vô minhmớ. Hãy xem Bạnmơ HamMƠ (THIỀN) mô? Còn Mơtôimơ (TÔI) mơ vậy đó! Muốn là Mamơ! Hãy họ (Dừng) các thứ “MUỐN” (MơmơMƠ) NGUmơ dẹp.

Mùng (Huyễn hoặc) MƠ (mơ) muốn Mơ (NGỘ) mớ (MINGHMẪN = mamơ) HAMmơ(THAM) MUỐN (MƠ) nên người TUMA“do” (tu ma mơ phật) chạy THEO HAMmơ cứ mơ (vọng) MỚ là Ta (MA) đang THÀNH ĐẠO MƠ do tumơHAMmơminghmớ – có ngộ MA mới NGỘ phậtmớ mingh mẫn đâu chẳng hay MA đưa lối QUỶmơ dẫn đường. “CÁI” MA không ở đâu xa mà ở ngay trong TÂMmơma của cái “tồi” đeo đẳng suốt hành trình về QUÊmẹ. MƠma nơ Mamơ vì thế TAtaTa (TÂMmơ) nghe Ma – ngũ ấmmơ xúi dục Ta (CHẬMmơ) mơ (mingh mẫn) MƠ. MỘTmơ (TA = chân lý Mơ = MƠMINHMẪNmơ = 000 = cóCÓCó = khôngKHÔNGKhông = TÂMmơtanmơ = mingh mẫn mơ toàn MƠ = MÙNG (vô minh) mởMƠ) là MƠ TỐI THƯỢNGmơ dungmơ cho AiaiAi (MƠ) nơ Mừng (Ngộ) MơmơMƠ (Mơ).

MƠ nguyêndomơ Mơ MUỐNmơ NGUYÊNdoMƠngộ [mơ NGUYÊNmơ ngộ Domơ] = mơ MINH MẪNmơ mới “thấy” ngộ NGUYÊNDOmơ.

MƠmơMơ “MỘT”mơ lừng (LỘNG LẪY = ĐẸP) Mơ, để ngưng MAmơMơ hưng PHẬTmơMơ người mơ tập niệm THẦN chúmơ “OM MANI PADME HUM”mơ MơmơMƠ (Ngộ) tâmmơ Thanhtịnhmơmở chung (HỘI) phápmơmơ với VũtrụMƠ Mơ = NGHE Âmmơmở như TÔImơminghmẫnsángsuốtMơ = nghe chỉ ngộ từ ĐẤNG Vô Cựcmơ = mơ hưngmơMƠMơ (ngộmơminhmẫnsángsuốt) = muốnmơngộngưngmơMƠMơ MUỐN DIỆTmơ TANmớminhmẫnmơngộMINGHMẪNSÁNGSUỐTMơ = MỞmơngộtánhkhông(có)Mơ = 111 = 0 = 000 = VÔ CỰCMơminhmẫnvômơ = TÔI(mơ)mơmộtKHÔNGmơmơ [tặng MƠ cho AiaiAi (mơ) hay MUỐNmơ NƠ Mơmơ (AIAiai Mớ thì Nhận mơ)].

MƠ MINH MẪNmơ nơ NGƠ (MẤT) muốn MƠ sẽ đem mơ mingh mẫn sáng suốt cho Mơ (NGƯỜImơ). MUỐN làm mất nguyên do MƠ và gây cạn nguồn Mơ và họ (mất) TÂMmơthanhTỊNHmơmở của một Bậc THÁNH NHÂNmơ. Bạn hổng thích trở về MƠthánhNHÂNmơ? MƠtôimơ đúng mẫu MƠ??? MUỐN là MỚmơ? MINH MẪNmơ nơ MƠmởlonghoamơ cho aiAIAimơ đúng mẫumơ? Ba (TAMHỢPMơ = Thânmơ, Khẩumơ, Ýmơ) MƠ mơ mộtMỘTMộtmơ MỞMơ nguyêndoNGỘmơcủatôi(hưng)mớmơnơmơ [Ý ĐẸP LỜI HAYmơ mở TÂMmơ mingh mẫn sáng suốt]?

Có MƠ (người) thắc mắc mừng(ngộ)mơ là thế mô? Có phải MƠ (THỦNG) HOÀImơ (MÃImơ) TÂMmộtmơ (co mơ MƠ = MƠ minghmẫnMơ = MÙNGMƠNGỘmơmớ) hay sau mơ ngộ MƠ (MƠ Họmơ) lại LUÂNmơsinhTỬMơ theo qui luật TIẾNmơ của VŨTRỤMƠ? Câu hỏi ấy ngu mơ Ngộ do nơ mớmơ của Mơ HAMmơluânMƠ (Ham luân HỒImơ). “CÁI” “MƠ” do “HAMmơ” mà có, nếu NGỘ MƠHAMmơ (MƠ do tham sân si) thì làm gì có HAMhamHam (MUỐN) mà MỚ mơ? TRỞ về BẤT sinh bất DIỆTmơ là TÂMmơtanmơmởmùng(ngộ)mơdonguyênmơmớ = nguyên MẤTmơ sao lại còn LUÂN Mơ? NẾU CÒN mơMƠMơ (MƠ) THÌ Ý MƠ DIỆT MÔ(?)mơtâmmơmớ (đừng mơ nguồn cội MƠ nếu còn TÂM Mơ), áng MƠ MINH MẪN sẽ MƠmơtanmơ cho MÂY PHỦ MÙngộ cho Mừng (NGỘ) MỚmơ trên đây. Không biết bạn có đồng mơ cùng MƠ TÔImơ?

III. I MỘT 1 MƠ mơ Mơ NGỘmơ ngẫm MƠ (THIỀN ĐỐN NGỘ CHÂN LÝ):

“Đa” (NGỘ = ngộ = Ngộ) mơ “MƠ” (mơ) nguyên gio(do) “Ngộ” (NGUYÊNGIO) “nơ” (Mơ) “mão” (hình tướng) “Mộ” [ÁI (mộ) = NGỘ)] tức là cái NHÌN NHỊ NGUYÊN LÀM CHO tìng(h) thương (“NHÂN”) loại được “mơ”“MƠ” (MINHMẪNMƠ Mớ) theo cái nhìn sau đây:

1. NGUYÊN MƠ LÀ “NHÂN” CHO Mơ nguyêndo MƠ:

“nguyêndo” mãi mãi là “DO” (LÝ DO) “NGUYÊN” (NHÂN): DUNG MƠ mơ PHẬT ảo ngộ là “NGUYÊN” Mơ, MƠmơMơ (ngộ) nguyêngio(do) Mơ là “THẬT”phậtảonguyêngio(do) MƠ có nghĩa là MƠ mingh mẫn mơ ảo “THẤY” (NGỘ) Phật “gio” (= Nơ = gắn kết = MAPHẬTmơảoMơ = mơ mớ gio(do) TÂMmơ). Dù thế nào đi nữa ham muốn kể cả HAM muốn quả vị phật cũng là MƠ mớ (ngộ giomơ)? Dẫu MINH MẪNmơ đi chăng nữa thì MƠ vẫn là MƠmơMơ (ngộ) “NHÂN” (nguyên ngộ Mơ) do đó MƠ “NHÂN” là gieo “quả” Nhân Mơ (NGƯỜImơ “gio” cho mình muốnMơ = gieo gió gặt bão = mơMơMƠ (Ngộ) mingh mẫn nơ “gio” (gieo) Mơ ngơ nguyên nhân gây mơMơMƠ (HAMmơ = tham sân simơ = Mớ mơ) = MƠ “NHÂN” “mớ” “quả” “mơ” “mớ” “MƠ”? Có đúng vậy không nào?

Có “Nơ” Mơ mới có MƠ ngộ: MƠ là huyễn hoặc làm cho bạn nửa tin vào những “Ngộ” NGUYÊN (do) mà “HƯNG” (gây) mơ tiếp làm ming(h) mẫn lu mờ và tự hỏi một cách không chắc chắn nguyênNGUYÊNNguyên (nguyên do Mơ) là aiAIAi (đối Mơ) mà “lơ” (màng Mơ = mung lung) “MỘT” (NHẤT NGUYÊN = 0 = Minh Mẫn MƠ = Quan Âm MƠ = VÔ CỰC Mơ) = có MỘT cụ thể nào làm “ÂM MƠ” (MƠ MINH MẪN = TUYỆT DIỆU MƠ = CHÂN LÝ) TRONG VŨ TRỤ MƠ Mơ hay chỉ có TÔI – (taTATa)mơ? = Mơ MỘT là gì có phải là “lơ”quên (mơ = muốn) mộtMỘTMột (VẦNG THÁI DƯƠNG CHÓI LỌI HÀO QUANG)? Có THÁI THƯỢNG LÃO QUÂN hay QUAN ÂM BỒ TÁT HIỂN LINH MƠ hay không? Ai là “NGƯỜI” (THÀY) “dungmơMƠ” (MINGH MẪN SÁNG SUỐT) “THAY” (chỉ dạy) “MƠ” (Mơ) cho MƠ (ngộ = người Mơ) học ĐẠOmơ? Và nơ Mơ với hàng vạn Mùng (vô) mơ mơ Mơ Ngộ mơ như thế. “Thủng” (phá) MƠ chấp Mơ là: “Mơ” (ham) “MƠ” (Mơ) là “Mơ” (NGUYÊNDOmơ) NGUYÊN “gio” (mớ) = MƠ ham MỚ hưng (gây) = Mơ ham (là) do nguyên mớ? HÃY diệt HAM để MINH MẪN hưng (mừng = gây mơ)!

2. MƠmơMơ (Mơ HAM = THAM SÂN SI Mơ) là MÃO (hình tướng bên ngoài) MƠ “NƠ” (gắn) MƠmơMơ (NGỘmơ): Mơ HAM “NƠ” NGUYÊN DO Mơ tức là MƠ THAM SÂN SI nơ (gắn) MƠmớ nguyêndo Mơ? Bạn hiểu như thế nào về mơMơMƠ (NGƯỜImơ = Mơ HAM = hamMơ = Mơthamsânsi = mơ MỚ = mớ Mơ = ngugio Mơ = mơ no mớ MƠ = MƠ ngơ mingh mẫn MƠ)?
  • Trước hết, “MƠ” “mơ” “Mơ” là mơ ẢO – HUYỄNmơ, KHÔNGcó THẬT Mơ vì TAtaTa mơ MỚ nên mới có MƠmơMơ (người Mơ = Ngộ) nên MÙNG Mơ hoài hoài không dứt MƠmơMơ (HAMmơ = muốn); Mơ Ming Mẫn là họ (mất) MỚ“do” (lý) “NƠ” (gắn) Mơ (NGƠmơ) Ham (muốnmơ) Mơ (MINH MẪN) DO (LÝ) MƠ từng phút từng giây để “do” (lý) mất vì địng(h) TÂM“mơ” hay nói một cách khác TÂM THANH TỊNH vắng bặt mọi Lýlẽ Mơ“do” = Bậc THÁNH NHÂN “nơ” mà KHÔNGnơ mơ (muốn) MƠmơMơ (HAMmơ) [mong muốn ngộ nơ DỠ HAMmơ (buông bỏ tham sân si mới NGỘ ĐẠOmơ – MINH MẪN SÁNG SUỐT MƠmơMơ)].
  • Thứ hai, MƠmơMơ (HAMmơ) không làm MƠ trở nên ming(h) mẫn sáng suốt MƠ MƠ MƠmơ (mơ HAMmơ) tức là thamsânsi MƠ ngộ mù MƠ vì TÂM THANH TỊNG(H) Mơ không Mơham–muốnmơ. Chỉ khi nào chiêm nghiệm “THẬT” (MƠ) mới chứng MƠmơMơ (ngộ) KHÔNG MƠ là “có” THẬTmơ. Ai sẽ là người MƠmơMơ (ngộ) điều đó trước hết đây bạn hay tôi?
  • Thứ ba, dừng MƠ là HẾTmơ! KHÔNGkhôngKhông MƠ cho VŨ TRỤ ĐẸPmơ = Mởmơ – MƠmở – mơmởMơ = TÁNH KHÔNGKhôngkhông(có)mơMơMƠ = HOÀN NGUYÊNmơ.
  • Thứ tư, MƠmơMơ (ngộ) chân LÝmơ là Giải Thoát MƠ khỏi MỚmơ “giung” (giăng giung giẻ) Mơ cho Mùng Mở Mơ tức là MƠ MINH MẪN Mơ. PHẬTmơ là “Thủng” (xé vô minh) MƠ, là Ngộ MỚ mơ (dừng muốn Mơ), “nơ” (gắn) “mơ” (ước Mơ) “Mừng Mơ” (cô đọng TÂMmơ) cho MẸ QUAN ÂM MƠ GẶP CONmơmẹgặp, và cũng là MƠ “gừng” (= MAPHẬT) MƠ mở = Lộ “DO” (GIO) mơ [MƠ mơ muốn họ = MƠ nguyêngiodo mơ Ngộ = luân hồi sinh tử giải thoát MƠhọ]. TÂY PHƯƠNG CỰC LẠC QUỐC ĐỘ Mơ là Mơ mở trong TÂMmơ của mỗi mơ (con người chúng ta), không có Cực Lạc Quốc Độ ở ngoài Tâm mơ. MƠ tôi mơ thế có đúng không?
  • Có “MƠ” cho rằng NGỘ CHÂN LÝ Mơ là MƠ “CÓ” TRONG “KHÔNG” Mơ, nơ mơ nơ MỚ Mơ vì sao? Vì “có” do TÂMmơ muốn(mong) cóCÓCó (tam = thân = khẩu = ý) MƠ mơ (vô minh) mơ (muốn) MƠ (Mùng Mơ) Có = SẮC BẤT DỊ MƠ LÀ “CÓ” Mơ ĐỂ “ĐỐI” CHỨ KHÔNG(có) Mơ ĐỐI “VÔ” [AI = MƠMơmơ (MƠ) = NGỘ GÌ?] = “KHÔNG” (VÔ = 0) có gì lấy gì mà “ĐỐI” Mơ = MƠmơMơ (NGỘ) “NƠ” (GĂMmơ) Mớ [NGUYÊN NGỘ MƠ Do Mơ] = ??? Bạn tự mơ do TÂMmơ? MƠ MINH MẪN tôi MƠ là “THƠ” (VÔthức = Mingh Mẫn MƠ) Mơ (tưởng MƠ) còn tin hay không do Mơ của bạn.
  • Thứ năm, KHÔNGmơ là ĐỘ TATata (tâmmơ) để độ “THA” (tha lực Mơ = các ling(h) căn mơ Mớ nguyêndoMơ? Hay THA BUÔNG cái TÔI DO Mơ?)
  • Mười (con số 10 = MƯỜI phương Phậtmơ) MƠ có Mơ MỘTmộtMột (vũ trụ) MƠ = mộtmộtmộtMơ = vô cực Mơ = KHÔNGkhôngKhôngMơ??? Mơ TÔI có cùng Mơ BẠN?
IV. MƠ (muốn) nguyên do phăng lủng âmMơ (mingmẫn) mơ NGỘ (MƠham mơ MUỐN là Domớ = THAMSÂNSImơ là MUỐNmớ)

MƠ MINH MẪN nơ MƠ HAMminghmẫnmơNGỘmơ nơ MINGH MẪNSÁNG SUỐT muốn vì TÌNH THƯƠNGmơ cho NHÂN “LOẠI”mơ [sình lầy mớ Mơ nơ THAMMƠmơ] vì thế aiAIAi mơ CHO là MINHMẪNmơ, “NHÂN”mơ tuyệt đẹp MƠ (muốn). Hãy Ham mơ “CHO” cho MƠ Mởmơ! THẾ GIỚI TRONG TÂMmơ SẼ ĐẸP Mơ nơ TÂM “CHO”Mơ. Hãy MƠ cho Mơ (muốn) choCHOCho (Mơ minghmẫn) MÃI SÁNG SUỐT TÂMmơmở!

Dỡ mơ NGỘ Mơsen(hồngvàngtẩy) mơ (muốn) TÂMmơ MƠ MINHmẫnmơ nơ mơ nguyên do Mơnguyênngộ [MINH MẪN MƠ HIỂU Mơdo(nguyên)MƠ]. Tham MƠmơ Mớ MƠ ngộ nguyên gio(do)mơ MƠ Hưng MƠmơ mingh mẫn ngộ MƠ [HAMmơ (THỦNGmơ Ham) hiểu LÝlẽđạomơ Mingh mẫn MƠ] vì thế “cho” mừng(ngộ) MƠ là thủng cái “HammơdoTHAMmơmớ” (“CHO” là hưng muốn dừng MƠ do THAMmơ). Bám víu vào của cải của thế gian “Ăn” (MƠ) mừng(Ngộ) MAmơ –DỠmơma mới NGỘmơphật MƠ = “CHO” là chìa khóa mở TÂMmơ mừng(NGỘ) THAMDOMơ = mớmamơMƠ mừng(NGỘ) “XIN – CẦUmơ” Mơ(muốn). HÃY Để TÂMmơ của TAtaTa (MƠ) VÔ CẦU!

DUNG(CHẤP) Mamơcầuxinchomừng(nguyên)mừng(NGỘ) cũng là MỚ (MINGHmẫn) mơ, MƠmơ “CHO”mơ Mừng (NGỘmơdo) MUỐNmơmuốnnguyênmừng(Mơnguyênhoàn) [Mừng(NGỘ) MƠ “CHO” là Mơ (muốnngộ) Hoàn NGUYÊNmơ]. Hãy Ham “CHOmơ” đừng Mơ HAMcho [Ham tăng xin giảm mua là MAmơ NGỘmớmơ đó]!

MƠmơMơ (HAMmơ = THAMmơ = MAmơ = MỚmơ) nơ vôminghmớngộmơdoMơhammànơmơ, do MƠmớmừng(ngộ)mơ mơ(muốn) “CÓ” hơn KHÔNGcómơmớdomơmàmơra cũng là “thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn le lói (KHÔNGcó) ngàn muôn” theo BẠNmơ có hổ mớ?
MINHmẫnmơngộmơHAMmơdoTHAMmơ là buông bỏ (DỠmơ). BUÔNGmơ MỚbuông thì TÂMmơ THANHtịnhmơ âu cũng là “một miếng khi đói bằng một gói khi nomơ” chomơ – MƠchờmởMơnguyênhoàn? Mơtôimẫumơ?

MƠmơMơ (HAMmơ = THAMmơ = MAmơ = MỚmơ) là vật cản chúng sinh trên con đường HOÀNnguyênmơ, Mơminghmẫn MƠ là dứt bỏ THAMSÂNSImơ cho MƠ mãi đẹp MƠmơMơ (Mơhammơ = MINHMẪNMơ).
Tóm lại, “MƠmơMơ” (NGỘ) Mơ làm con người MINH MẪNmơ, TÂM HƯNGmơ “NƠ” dỡ nguyên gio(do) MƠ làm tâm dừng MỚmơ dừng MÃOmơ MƠ (Âmmơ dung “Nghe”) đạt TÂM THANH TỊNH, TRONG SÁNG KHÔNG GỢN MƠmớ – TÂM an MƠmơMơ ngộ gừng (một) MƠ dừng cho An lạc NGỘ MƠ MINH MẪN SÁNG SUỐTmơ, cho MƠ MỞ TÁNH KHÔNG Mơ. HÃY ÂMmơ Mơ dung MINH MẪN MƠmơMơ (Mơ) [hãy dung mơ một cách mingh mẫn để ngộ nguyên do MƠ].

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 26 tháng 3 năm 2009
Tức mồng Một tháng Ba năm Kỷ Sửu

Tuesday, March 24, 2009

# Dỡ Mơ Sen Hồng (Phần 2)

Phần 2:
NGUYÊN DO NGỘ MO' “NGHE”
(TÁNH NGHE)



“NGHE” “ngộ” “Sen HỒNG” mơ – Mơ “Sen VÀNG”

Người trình bày: Thái Minh Mẫn

“DỠ MƠ – mơ MỞ” [NGỘ VÔ MINH MƠ là “do” (ming(h) mẫn) “MƠ” (Mơ)] do vậy muốn “NGON Mơ” (đẹp đạo tốt đời) người ta phải nêm muối cho thức ăn nhưng mặn, vừa hay nhạt (lạt) là tùy vào khẩu vị của mỗi người. Biển ĐẠO mênh mông mơ hoài không hết, mơ muối cho “ăn” (mơ), dung CƠ ngộ phật, mượn ná mơ chim chỉ là phương tiện “dỡ ngộ MƠ” (đắc ĐẠO). “MƠ” (NGỘ = HIỂU LÝ LẼ ĐẠO BẰNG LÝ THUYẾT SUÔNG) mơ là “mù” (ngu tối) MƠ, “TỈNH MƠ” là “THỨC giác MƠ” (Ngộ Nguyêndomơ), vì vậy đạo – con đường chúng sinh trong đó có con người chúng ta phải trải qua “MƠMơmơ” (THIỀN ĐỐN NGỘ) vì vậy nếu AiaiAI (Ta) gặp “MƠMơmơ” (khó khăn gian khổ) bền gan vững chí nhất định THÀNH CÔNG.

“Mơ” là Muốn Mong một cái gì đó hão huyền, không có thật tại thời điểm hiện tại; “MƠ” là giấc mơ của người Mơ ta viết tắt là “MƠ”; “Mơ” giấc mơ của người Mơ (có) MƠ nên viết tắt là “Mơ” còn “mơ” nói chung là “muốn” (sự mơ về Vũ Trụ) ta viết tắt là “mơ”, nói như vậy để bạn dễ hiểu “ý mơ” trong bài viết. Tương tự cách viết tắt, ví dụ khái niệm: “NIẾT BÀN” là GIẤC MƠ niết bàn của người tu; “Niết Bàn” là “hành Mơ” (thực hành pháp MƠ) của người mơ không chỉ của người tu hành; “niết bàn” là khái niệm chung chỉ “quả MƠ” (AN LẠC Mơ) của TÂM THANH TỊNH.

Con trai tôi thường “NƠ Mơ” (triết lý) với tôi về “MƠ Mơ TÔI” (NIỀM TIN vào PHẬT PHÁP của tôi). Nó “no Mớ” (vặn vẹo) và “nô mơ” (hỏi) tôi: “MƠ” (muốn NGỘ) Phật là gì? Tại sao “Mơ MÁ” (mơ của má) lại hướng Phật trong khi chẳng ai trong chúng ta nhìn thấy Ông Phật ngoài những bức tượng, hình vẽ? Con người từ đâu sinh ra? Con không tin có Vị Phật nào cụ thể cả, nhưng cũng không bài bác “mơ” pháp Phật của “MƠ má” (má), mà chỉ “Nơ” (biết) rằng con “NGỘ DO” (do) ba má “NƠ Mơ” (sinh ra), ba má “do MƠ NƠ” (ngộ) của ông bà. Người ta “Nơ” (làm ra) cái bát (chén) để ăn cơm vì người ta biết mục đích việc làm của họ, nhưng bản thân cái bát tự nó không “nô mơ” (tự biết) nó được “Nơ Mơ” (sinh ra) để đựng cơm, canh hay thức ăn mà tùy “ý mơ” của người sử dụng. Con “Ham Bỡn Mơ” (chỉ biết) “Muốn là Mơ” [ham thích là được thì “MƠ NO” (hảo)], Muốn là “NO mớ mở MỚ MƠ” (cầu được ước thấy – thỏa mãn TÂM MONG Mơ). Tôi “Nơ Mơ” (giải thích) với nó nhiều nhưng nó chưa “MƠ mơ” (cùng quan điểm) với tôi. Do đó tôi “mơ” (mong) ngày nó “NGỘ phật mơ” như tôi.

Vừa qua “Mơ tôi” thăm vùng núi Thất Sơn màu nhiệm ở An Giang cùng “các mơ” (các đồng tu). Qua chuyến đi về “mơ” (Muốn) “thơ” (ngộ) cùng “DỠ MƠ” (NGỘ MƠ):

“Mơ” TẨY Mơ

“MƠ THƠ” ngơ ngẩn cùng mây núi,
Nhắm mắt rồi Mơ hết “thơ” “THƠ” (THẤN).
“MƠ” “ thơ thẩn” “Nơ” “nguyên do NGỘ”,
(“Mộng MƠ”* “mùng” “mơ” “ NGỘ” “ mơ” “Thơ”).
“NGUYÊN DO” Mơ cũng là “ do” “MỚ”;
“Dung” “mơ” “THƠ” ngơ ngẩn cùng “Thơ”:
“Dỡ” MUỐN HAM nhắm mắt VÔ CẦU,
Bỏ Ham Muốn tham lam, sân, hận,
“Gỡ” MỐI TƠ “nơ” “NGHIỆP” gây “MƠ”.

LƯỢC “dung Mơ “thơ” (bài thơ)”

“THIỀN QUÁN” MƠ là là trên núi,
Tự “quán” “mơ” “MƠ” “Hổ Dỡ Mơ”.
“Nơ MƠ” nguyên lý đạo Mơ “họ”.
“Quán” “thiền” “ MƠ” chân lý “HỔ Mơ”:
Buông “Ham” Mơ là “MƠ” tối “họ”,
Xả “Xơ”* MƠ “NƠ” MINH MẪN mơ,
Dứt nghiệp trần “lơ” lửng tầng “MƠ”.

Bạn nghĩ sao về “MƠ NGU GIO THƠ” [HAM MƠ “THƠ” (MÀU NHIỆM) “đạo” (MƠ) – “mơ” (NGỘ) “NGỘ” (“HỌ” = dừng) ĐẠO MƠ] của “MƠ” (HAMMUỐN) “TA” (“HỌ” “MỚ” – CẮT VỌNG MƠ)? Có phải “NHẮM MẮT” (ngugiomơ) là “mù” (ngu tối) “MƠ” (HAM MUỐN MƠ) cũng như câu “học phải tu, không học tu mù”? Có phải “không thày đố mày làm nên” có nghĩa lúc tịnh tâm THÀY VÔ SƯ hiển lộ, lúc ngộ mới ngơ (họ) học THẦY?

“Dỡ” MƠ là buông bỏ cái “HAM” do mong mơ của “người Mơ” (giả tâm mơ, không có “thật” mơ) “mơ” (nơ = Ngộ). Bài viết này đi sâu phân tích ba “TÁNH” “ngheNgheNGHE” nguyên do (lý) – cái mà “SỰ” tò mò luôn khiến “Tâm Giả Kiến Tánh” “muốn” (mơ) “ng(h)e Ng(h)eNG(H)E” (Mơ = hổ mớ = ngộ Ẹ), và NGỘ “mớ” Mơ (sai đúng) khi “Nguyên do MƠ” (Ngộ mơ) “NƠ” (gắn kết) ming(h) mẫn họ (dừng) ngộ MƠ “NGHE” (Muốn mong) “cơ” (thời thế = không gian, thời gian = “nơ” ngộ MƠ = sắc bất dị mơ, MƠ Bất) ngộ MƠ mở (Đạt đạo MƠ).

1. Mơ “nghe” là Mơ MỚ:

Nghe (nghe), thấy, nếm, ngửi, cảm mơ chưa phải là chuẩn mơ vì “nơ” (gắn) Tâm Giả Kiến Tánh do (vì) “mớ” (linhtinhmơ), MƠ “nghe” nói chung là MỚ mơ do (nơ – gắn) “nghiệp” (NƠ) Mơ. “CÁI” (sự) Mơ ấy “nơ” (nọ – này) (nơ “ma” “nghe”). Mơ tiếp là…:

Nói về “MÃO” (HÌNH THỨC, LOẠI) “NGHE” có nhiều “THÚ” (hổ MƠ). Có người nói “họ” (thôi) “NGHE” (NGỘ) “THÀY” (“HỌ” “MỚ”) mới là “họ” (MẤT) “NGỘ” (MINH MẪN) “Mớ” (ngộ)? Điều đó có nghĩa là “NGỘ” mơ “nơ” “Mơ” “mão THÀY” = muốn con ham học phải… “mơ” “thấy” thày? Theo “ngu do MƠ, Mơ TÔI” (thiển Ý MƠ tôi) “cái nghe” (sự học hỏi) “thày” (ming(h) mẫn, sáng suốt) cũng có “mơ” (đúng), có “mớ” (sai) vì sao?
  • Vì ““NGHE” NGỘ “NGỘ” NGHE” [“nghe” (chấp) chỉ dạy để hiểu lý lẽ đạo qua sách vở “dung” (Mơ) “NƠ” (KẾT HỢP) Mơ của người “MƠ” (Mơ) “NGHE” (NGỘ) = đọc sách vở hiểu lý lẽ đạo gỡ thắc mắc do TÂM biết “nghe” (làm theo) theo lý đạo]. Hãy “nghe” (“lơ” = ngơ) lý lẽ ming(h) mẫn trong khi “Nơ” (Thiền mơ) “NGHEngheNghe” (âm thanh, lời nói, sự NGHE nói chung) “tự” (Chínhmìng(h)) “tánh” (tâm giả) “Nghe” (hoặc “Thấy”, hoặc “nếm”, hoặc “ngửi”, hoặc “cảm MƠ”) bằng MINH MẪN TỰ TÁNH NGHE hay là HÃY CẢM NHẬN “Âmmơ” BẰNG TỰ tánh mơ; HÃY MINH MẪN XỬ TRÍ “NGHEngheNghe” (ngộ = hiểu) Mơ tức hãy chiêm nghiệm mơ một cách minh mẫn sáng suốt bằng cách buông xả Tâm Giả mơ vì chính mơ làm “tâm” “mơ” (mong) “ĐẠO” (mơ) “đắc” (diệt, đạt MƠ). Và như thế nếu “Mộ” (mất) “MƠ” (HAM MUỐN) DIỆT “HAMMƠ” (Mơ) do (bởi) “mong mơ” (mơ) có nghĩa tan ham muốn tánh MƠ không còn = “Mơ” “mơ” “MƠ” “mở” [MUỐN DIỆT Đạo ĐẮC].
  • ““Nghe” (Mơ) “ngộ” (“họ” = dừng) “NGHE” (NGỘ) “Ộ” (Ẹ)” {“NGHE” [ngộ = họ (dừng)] “NƠ” (MƠ) “MA” (TÂM GIẢ) “ÂM” (mơ) “nghe” (Mơ) có nghĩa là lộ “nghe” (mơ) của TỰ TÁNH “HAM” (“muốn”) “NGHE” (NGỘ) “LINH” (MỚ, Linh tinh) đồng nghĩa với “NGHE” (Họ = dừng) “ÂM LẠ” (MA) trong “mơ” (Tâm) hay còn có thể nói là ““NGHE” (NGỘ) “VÔ” (VÔ) (hình) “TÂM” (CHÂN LÝ) “Mơ” (Mong MƠ)” = “ngộ” (họ = mất) “nơ” (mơ) “MỚ” (LINHTINH) do (vì) Mơ (muốn) “ling(h) ting(h)” (mớ) mơ (có)}. “NGHE” (NGỘ) “MƠ” (HAMMUỐN) LÀ “NGHE” (HỌ = dừng) “TỰ” (CHÍNH MÌNH = “TÔI” = TaTAta) “TÁNH” (tính) và xin hãy ĐỪNG “HAM” (Mơ) “NGHE” (NGỘ) “MA” (âmmơ) “LINH” (ợ = ọe) “NƠ” (thêm) “DO” (lý do) “MƠ” (mơ)! Và xin hãy QUAY VÀO TRONG “NGHE” (Ngộ) THÀY MINH SƯ CHỈ DẠY vì đó là “CÁI” nghe minh mẫn.
  • ““NGHE ngộ” (HIỂU LÝ LẼ ĐẠO QUA SÁCH VỞ) “ngộ” (ham muốn) “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NẾM”, hoặc “NGỬI”, hoặc “CẢM MƠ”)” là ham muốn thực hành PHÁP Mơ thông qua nghe, thấy, nếm, ngửi, cảm mơ và nguyên do đó sẽ dẫn tới một lúc nào đó TÂM ta sẽ “NGHE” (nghe chỉ dạy từ THÀY VÔ HÌNH). “NGỘ” (nếu ham mơ minh mẫn) “Ẹ” (đừng) “Nghe Ma” (làm theo) (của) cái TÔI Mơ = MÙNG (VÔ MINH) Mở “Họ” (dừng, mất) TÁNH MA nghe “do” (vì) “linh” (tinh, gio, mớ mơ) Mơ = Hãy NGHE Tâm LINH (THIÊNG) của TỰ TÁNH Mơ.
  • “Nghe” (NGỘ) “ÂM” (MINH MẪN SÁNG SUỐT) mơ từ TỰ TÁNH là “NGHE ÂM MƠ” (HIỂU mơ) “CAM” (PHÁP) “LỒ” (NƯỚC) hay còn là MƠ NGHE PHÁP TỪ TỰ TÁNH – MƠ quan (quán) âm. Mơ QUAN ÂM thì Quan Quán âm “nơ” (gắn) “ÂM” (MINH MẪN SÁNG SUỐT) “MƠ” (mong) do (vì) Mơ = Mơ Ma ma tới nghĩ Phật phật hiện (đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu) = MƠ Ma do TÂM MA (ngậm máu phun người dơ miệng mình) có đúng vậy không bạn?
Bạn tự xếp bản thân mình vào loại “ngheNgheNGHE” [NGỘ mơ = HỌ (loại) mớ] nào?

2. “MƠ” (NGỘ = HIỂU LÝ LẼ) về “TÁNH” “nghe” như thế nào cho đúng mẫu mơ?
  • Tại sao bạn đã “NGHE” (MƠ) bây giờ “họ” (mất, tạm dừng) “nghe” (mơ)? Có phải “NGỘ Ẹ” ((MỚ) do cái “HAM” (muốn) “NGỘ” (HỔ) “NGHE” (MƠmơMơ = sự MƠ, lời nói, âm thanh nghe), “ham muốn” (MỚ) “nghe” (hổ) để “Ngộ” (Đạt) “Đạo” (mơ) “MƠ” (sự mơ) mà thiếu “thơ” [VÔ “nơ” (Ngộ dỡ NGHIỆP do (vì) MƠ) – VÔ thức (tâm THANH TỊNH) – VÔ mơ (tanmơ Mơ)]?
  • “MƠ” là “Tâm MƠ” “họ” (DỪNG) “MỚ” (Mơ linh tinh, gio Mơ, rác Mơ) để “NGHE” (MƠ = THIỀN Mơ = quán âm MƠ) “ÂM” (ming(h) mẫn sáng suốt) “MƠ” (sự mơ) [Thanh Tịnh TÂM bạn sẽ “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NẾM”, hoặc “NGỬI”, hoặc “CẢM NHẬN”) “Âm MƠ” (tuyệt mơ = năng lượng vũ trụ) từ “TÂM” (Chân Tâm) “Mơ” (MƠ) của bạn]. MUỐN “Nghe” (Ngộ) “Âm” (âm thanh vũ tru “MƠ” (sự NGỘ MƠ) phải “Dỡ” (“gỡ” = buông bỏ) “Mơ” (HAM muốn) tức là muốn được “tịng(h) TÂM MƠ” = được thanh tịnh do Mơ của mìng(h). Như vậy nếu “TaTAta” (TâmTÂMtâm) được “tẩy” (xóa) MƠ hay buông xả thì “NóNÓnó” (tâm) xóa “hổ MỚ” [MƠ ming(h) mẫn] trong não bộ và “nghe Âm Thanh” (Mơ) “quán” (“thơ” = họ mớ = vô thức) “chiếu” (Ngộ) “MƠ” (sự mơ) [“NGHE” (NGỘ) “Mơ” (Mong Cầu) kết hợp với “quán chiếu âm mơ” (THIỀN đốn NGỘ) “CÁI” (sự) “nghe” (được) (Vô Minh Mở)] sẽ là “Mơ” (Tinh tấn) “NGHE” (MƠ) từ “âm” thanh nghe được.
  • Hãy tịnh Tâm MƠ NGHE! Vì mơ Nghe từ TỰ TÁNH hổ mơ NGHE (nghe âm MƠ từ TÂM Mơ). “Dúm” mơ (tóm lại), “MƠ” (NGỘ) “MA” (giả tâm kiến tánh) LÀ “NGỘ” (mơ Mong) “PHẬT” (THÀY) MINH MẪN “NGHE” (Học) “DO” (LÝ LẼ ĐẠO) = Hiểu lý lẽ ở đời bạn ngộ Phật Ma trong minh mẫn, sáng suốt.
3. Có thể Mơ về “TÁNH” “NGHE” đôi điều để MƠ ngộ Mơ (mơ Mở) là Mơ ming(h) mẫn = “Gỡ” (họ = mất) MỚ mơ “do” (nguyêngio(do)).

  • Dỡ MƠ “NGHE” có vẻ khó nghe [“MƠ” (Nguyên do NGỘ) về mơ “nghe” (mơ) thì khó hiểu], nhưng “Nghe” (Hiểu) được là “MƠ” (chiêm nghiệm) “ÂM” (Ming(h) mẫn, sáng suốt) “NGHE” (mơMƠ = ngộ Mơ) (được) người ta còn gọi là “CAO” (MƠ) “nhân” (mơ ming(h) mẫn “do”) về “NGHE” (mơ = ngộ MƠ = NGUYÊNGIO(DO) MƠ mơ NGỘ) còn được hiểu là đừng “nghe” (làm theo) “mơ” (cơ mơ = cảm tự mơ NGỘ) “dễ Nghe” (MA = giả) – “đối” (nghịch) “Nghe” (sự NGHE, âm thanh, lời nói) là Thày vì “thuốc đắng giã tật”: khen TA (tôi, bạn) là MỚ, chê TA (tôi, bạn) là THÀY – “gỡ” {dung [cơ Mơ = họ (mất) MƠ] NGỘ MƠ} là “MỞ” (MA) “TÂM” (MUỐN) Mơ cho AI KHÔNG BIẾT “NGHE” (NGỘ) MINH MẪN tức “Ngộ” (MƠ) “Nghe” (NGỘ) “cơ” (dung = chấp Mơ) MƠ = NGUYÊN DO Ngộ thì MƠ MỞ, hay nói một cách khác “nơ” (gút) NƠ (Mất NGHIỆP MƠ) DỨT [“Ngu” (vô minh) “gio” (ảo) Mơ chấm dứt nếu “NGỘ” [HỌ (dừng)] “CƠ MƠ” [“nơNơNƠ” (thời thế = không gian, thời gian mơ): “HỌ” (DỪNG, TAN, MẤT) Mơ VÔ MINH DỨT]. “Thuốc đắng giã tật sự thật mất lòng” hay “thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” cho tánh “HAM” NGHE NGỌT của TaTAta (Tâm Giả)? Hãy “NGHEngheNghe” (“Nghe” VŨ TRỤ) một cách tỉnh táo, minh mẫn để có đối sách hợp lý, hợp tình.
  • “NGHE âm” (“nghe” Ngộ = mơ mùng Mở) “âm” (tâm giả Kiến TÁNH) “mơ” (minhmẫn MƠ) do “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NGỬI”, hoặc “NẾM”, hoặc “CẢMMƠ”) “MA” (MỚ) “NGHE” (MƠ) thì dễ “NGHE” (cảm), nhưng hậu quả “Nghe” (“HỌ” mớ = “Họ” “nơ” nghiệp MƠ) “Ộ” (Ngáo ộp), NGHE Ẹ (XẤU nghe) có nghĩa là “NGHE” “MƠ” “TÔI” dẫn Tôi đến vô minh – cái TÔI to bằng bánh xe bò – mơ Mơ “ợ”.
  • Chỉ có “mơ” [“NƠ” (gắn) Ming(h) Mẫn] MƠ “mơ” (mong muốn) “mơ Nghe” (HỌ = dừng) “gio” (rác) là “MƠ” [“THƠ” = vô THỨC (Ý)] DỨT hay mơ một cách khác là “DUNG” “mơ” “NGHE” dứt “tâm” “nghe” = tắt “nghe” (ý mơ) (ngưng “NGHE”) “tâm” Thanh Tịnh tức là MUỐN “NGHE” nguyên do MƠ HÃY DỨT “tâm”(giả) “nghe” (ngộ) Mơ (muốn). Còn “mơ” (muốn) “Nghe” (NGỘ) gắn “MA NGHE” (TÂM giả MƠ) là “Nghe” (Ngộ) Ma (hoặc Phật hoặc Thánh – Tiên) “NGHE” (HỌ) (khi “Ngộ” “tánh” “nghe” bạn sẽ “Nghe” “TỰ” “TÁNH” “NGHE”!) – “GỠ” [Dung (chấp) “Ngộ” “MƠ” = hòa TÂM với vũ trụ] “nghe” là “Nghe” “Âm” Mơ: hiểu mơ NGHE là “THIỀN” “NGỘ”: “Thủng Vô Minh do “Tánh” “NGHE” (Đắc Đạo) – nghe Mơ “NGHE” (“HIỂU” lý đạo), nghe TỰ TÁNH NGHE: Hiểu được về “CÁI nghe” là Tự Tánh Nghe. GIỠ (DỠdỡDỡ) MƠ “nghe” là TÂM MƠ THIỀN để Nghe “nơ” (NGHIỆP) dứt do (vì) MƠ TÁNH “NGHEngheNghe” (NGỘ) = Muốn dứt nghiệp do Mơ hãy “NGHEngheNghe” (Nghe bằng Chân Tâm) Âm Mơ thanh cao từ TÂM THANH TỊNH.
  • Dỡ mơ nghe “nơ” “âm” (âm thanh) “MƠ” (MUỐN) “NGHE” (NGỘ) [tịng(h) TÂM sẽ “NGHE” (Ngộ) “ÂM” (MING(H) MẪN SÁNG SUỐT) Mơ – “DỠ” (Gỡ bỏ) “Mơ” (MUỐNham) “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NGỬI”, hoặc “NẾM”, hoặc “CẢMMƠ”) là Mơ “Âm” (Tâm “thật”) “NGHE” (Ngộ) = “nơ” (gừng = hổ = tốt đẹp) là “Nghe” (Ngộ) tự tánh do MƠ “nghe” (hoặc “thấy”, hoặc “ngửi”, hoặc “nếm”, hoặc “cảmmơ”) – “mơ” (MÃO = HÌNH TƯỚNG BÊN NGOÀI MƠ) “NGHE” (ngộ) “âm MƠ” (mù mơ = ngu tối) “nơ” (vì gắn) “âm ma” (vô minh) mơ = đừng “Nghe” (Làm theo) “Âm” (TÂM Giả) “MA NGHE” (VÔ minh = u tối) do “tự” (mìng(h) muốn “Nghe” (NGỘ) “linh” (Ma) mơ (thích bói toán nghe “mớ” làm TÂM Mơ hoen ố) – “MƠ” (HAMMUỐN) “nơ” (gắn kết) “Nghe” (LÀM theo) “tự” (tâmgiả) “tánh” (tính) “nơ” (làm cho) “TÁNH” (TỊNH, TỊCH viên) “NGHE” (NGỘ) “TỊNH” (thanh cao) “Tâm” (MƠ) MƠ “nơ” (vì, do, bởi vì) “ÂM” (âm thanh, lời nói, sự Mơ) “MƠ” (mong) do Nghe (được) từ VŨ TRỤ = “nghe” (Họ = dừng) “Gio” (=lý do = Rác MƠ) là “NGHE” (MƠ) MỚ do “Tâm” (Vô ming(h) mơ) “mơ” (mong) “NGHE” hoặc “THẤY”, hoặc “NGỬI”, hoặc “NẾM”, hoặc “CẢMMƠ”) ( (ĐƯỢC) có nghĩa bói toán “MA” (Mơ) “NƠ” (MƠ) “NGHE” (Mơ) = “MA MƠ” [mơMANƠ = ma tới do mơ “thấy” (hoặc “thấy”, hoặc “ngửi”, hoặc “nếm”, hoặc “cảmmơ”)] “Nghe” (mơ) “NGHE” (THẤY, NẾM, NGỬI, SỜ) do (vì) “Nghe” (NGỘ) hay còn hiểu là nghĩ Phật có phật, nghĩ Ma ma tới] . Bạn thích NGHENghenghe AIAiai (MƠMơmơ aiAiAI)? MA hay PHẬT ngheNgheNGHE? Hãy lắng “TÂM” (Mơ) “Mơ” (Mong muốn) để “NGHE” (NGỘ) “phật” (TỰ TÁNH nghe) do “TỰ” (CHÍNH) mình “Nghe” “âm” “Nghe” (được) do minh mẫn thiền Mơ.
  • DỠ Mơ NGHE “nơ” (kết hợp) “ÂMNGHE” (Mơ) “gỡ” [dỡ = “dung” (cơ) “mơ” (NGỘ)] “NƠ” (nghe, thấy, nếm, ngửi, cảm mơ) có nghĩa là buông xả “tánh nghe” (ham) sẽ “nghe” (NGỘ) “ÂM MƠ” (MING(H) MẪN) do “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NGỬI”, hoặc “NẾM”, hoặc “CẢMMƠ”) (được) và cũng chính là quyết “Dỡ” “MƠ” “nghe” sẽ “nghe” “âmmơ” = “thơ” (vô thức) là Nghe TẤT CẢ âm mơ nghe]. “VÔ” (không “có”) “THỨC” (NĂM THỨC) là đạt tánh “NGHEngheNghe” (ngộ) “doDODo” [các linh căn = mơ “ling(h)” “NƠ” (gắn kết lại)] do (vì) minh mẫn MƠ = “NGHEngheNghe” (Ngộ) “TỰ” (chính mình) là minh mẫn “NGHE” (dung) “mơ” (mong).
  • DỠ MƠ nghe là “dỡ” (buông bỏ) từ cái “nghe” (hoặc “thấy”, hoặc “ngửi”, hoặc “nếm”, hoặc “cảmmơ”) (được) “nơ” (kết hợp) “chiếu” (soi rọi) “quán” (tự tánh) “âm” (âm thanh, lời nói, sự Mơ) “nghe” (hoặc “thấy”, hoặc “ngửi”, hoặc “nếm”, hoặc “cảmmơ”) để “CÁI NGHE” (sự MƠ) “NGỘ” (cô đọng = thanh tịnh) “MƠ” (HAM) “Mở” (Mơ) có nghĩa là “ĐẠT” (dung) “THƠ” (mơ) = “VÔ” [KHÔNG táng(h)] “THỨC” (Ý) “nơ” (gắn) “nghe” (ngộ) “ÂM” (MINHMẪN) “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NGỬI”, hoặc “NẾM”, hoặc “CẢMMƠ”) (được) cũng giống như “Nghe” (NGỘ) “Cô” (đọng) MƠ (mơ Tâm Thanh Tịnh) là “NƠ” (HAM) “mơ” (NGỘ mớ) “Nghe” (MƠ) là vô minh “Nơ” (đến) và cũng là “Dỡ” (Gỡ) “MƠ” (ngộ tánh “ngheNgheNGHE”) nghe “không” (O) “NGHE” (Dỡ) = MƠ nguyên do Dung táng(h) “NGHE” = CÓ “NGHE” (hoặc “THẤY”, hoặc “NGỬI”, hoặc “NẾM”, hoặc “CẢMMƠ”) MỚI HIỂU. Lục Tổ Huệ Năng giã gạo “NGHE” Gạo “giã” = Mua “NGHE” “NGỘ” hơn “ngộ Nghe” = ming(h) mẫn hiểu điều “ngheNGHENghe” (được) hơn là “NGỘ” (LẠM DỤNG) “tánh” (tính = TÍNH toán) (cái) “Nghe” [Nghe “Manghe” (âmmơ) để trục lợi do “NGHEngheNghe” (NGỘ) “Linh”(ling(h) ting(h)) “NƠ” (MỚ, MA MƠ) Mơ = Hãy “NGHEngheNghe” (Muốn) “TỰ” (CHÍNH) “TÁNH” (TÂM) do NGHE MINH MẪN TÂM Mơ.
  • “Dỡ” (Thủng, Tu tập) “Mơ” (đạo) “nghe” (NƠ mất NGHIỆP) là “NGHE TỰ TÁNH” (THÀY VÔ HÌNH) chỉ dạy đạo “NGHENghenghe” [Nên “NGHENghenghe” (ngộ) gì, ở đâu để tu tập tốt]. Bạn “Mơ”( Ham muốn) “NGHE”(NGỘ) “AI” (TA? Ta?)? Có phải “NGHE” (NGỘ) CHÍNH MÌNH TRONG MINH TRIẾT?
  • “DỠ” (ngộ) “NGHE” (nguyêngiodo) “DỠ” (mở) “NGỘ” (HIỂU) “Ẹ” (vô minh) [tốt nhất đừng nghe Ẹ!
– Đừng “ảo mơ” (lung NGỘ = nhầm) “NGHE” (tự tánh) mà “MANGHE” (“Cao” Mớ = lộ mớ)!

– Đừng “mơ” (Ham muốn) Nghe “ma” (mớ) mơ do (bởi) “linh” (MA âm) “MƠ” (NGHĨ) – Đừng “nơ” (gắn) “Nghe” (Mơ) “MA MƠ” (GIẢ CỦA TỰ TÁNH) với “tự” (chính) “tánh NGHE” (chân TÂM)!

– “Nơ” (gắn) “ma” (MỚ) mơ “nghe” (Ngộ) là gắn “CÁI nghe” (HIỂU ĐẠO) với lý (do) bạn muốn Nghe bằng lỗ tai thịt.
  • “DỠ Mơ” NGHE “họ” (mất) “Nghe” “ngộ Ẹ” [“NGỘ”(Mơ) “TÁNH” (tự) “nghe” (NGỘ) là “MƠ Mở” (ĐẠT ĐẠO)] bạn có nghĩ thế không?
  • “Dỡ” “họ” “NGHE” Mở “NGỘ” “Ẹ”:
– Mở Đạo “NGHE” “ÂM MƠ” (nghe lời chỉ dạy của TIÊN THÁNH do “MƠ” “ÂM Mơ”) là “nơ” (gắn kết) “cái” (sự mơ) “NGHE” (nguyên do MƠ) với “âm” (mơ) “NgheNGHEnghe” [NGUYÊNGIO(DO)] thì MƠ “DỠ” = nguyên (gio)do NGỘ = Ngộ ĐẠO Mơ.

– nghe Tự Tánh chỉ dạy đạo MƠ = HỌ (DỪNG) “MỚ Mơ” (VÔ MINH Mơ) do “tự” (chính) “tánh” (“NgheNGHEnghe”) hé lộ = “ợ” MỚ = Mớ “ộ” (ng…ộ) dừng “Mớ” (vọng tưởng) = “MỘ” (mất) “NGUYÊN GIO(DO) mớ” (vọng tưởng) = ngơ “nơ” (nghiệp) “Mớ” tức mất nghiệp gây “MƠMơmơ” (VỌNG) “mơ” (tưởng).

– “nơ” (gắn) MƠ (NGỘ) “âm” (âm thanh, lời nói) “mơ” (sự) “mơ” (đạt) “đạo” “NGHE” (MƠ) = mơ được, ước thấy = nguyện ước được chứng = “NƠ” (gắn kết) “tâmmơ” (tim MƠ = tình thương) “MƠ” (Đạt) “ngộ” (hiểu) “PHẬT” (TỰ TÁNH).

– “MÙNG MÀN” (VÔ MINH) “NƠ” (thích, tò mò) “NGHE” (Ngộ – “DỠ MỚ”) “Ma” (Tâm Giả) “MƠ” (Ngộ) (tính tò mò khiến ham “Mơ” “MA” “NGHE” “DO (LÝ)” của “TA còn Mơ TÔI” (cái tôi của tâm giả kiến tánh)]?
  • “Dỡ” “MỚ” “NGHE” đừng nghe “ẹ” tánh do “ta”, “tôi” NGHE (Hãy Nghe TA của TỰ TÁNH NGHE!)?
Bạn “NGHE” những điều “Mơ TÔI tự tánh nghe” trên đây nghe thế nào có lý gì để “ẹ” (khó hiểu đến “ngậm” (thấm) “ộỘ” phát “ọe” “mớ” (ma) hay không?)

Tóm lại, “MƠ”(NGỘ) “nghe” (sự MƠ) giúp cho “Tâm” (con người) “mơ” (“họ” mớ) “dỡ” (gỡ) “MỚ” (MA NGHE) “NGHE” (Ngộ) do người “NGHE” (ngộ) phải quay vào trong “nơ” (gắn) quán chiếu “âm” (thanh) “ngheNgheNGHE” (ĐƯỢC GÌ) để “dỡ” (buông bỏ) “MƠ” (HAM muốn) “nghe” (Ngộ) tức là “MƠ” (Ngộ) “NGHE” [LÝ(lẽ) ở đời] “dỡ” (“HỌ”) “MỚ”(MA) “NGHE” (âm MƠ mơ) do “NGHE” (NGỘ) “Ẹ” (xấu) = Nguyên Gio Mơ (ham) “NƠ” (gắn) “TÁNH” (NGỘ) “NGHE” (Mơ)= “Nghe” (TIN) “DOGio” (LÝmơ) do (vì) “NGHE Ẹ” (Ma nghe).

Bạn có phân biệt tánh “nơ” (kết hợp) “MANGHE” (TÂM Ý do “NGHEngheNghe”) như thế nào không?

1) Trước hết, “nơ” (NGỘ) “MANGHE” (tâm ý nghe) là gắn “cái” “Ngộ” [NGHE (được)] với “Tự” (chính mình) “Tâm” (gỡ = dỡ) “nghe”” (“nghe”: Tâm Giả Kiến Tánh) của người nghe hay có thể hiểu Nghe Ẹ là ngộ (nhận biết) vọng tưởng từ TÂM GIẢ KIẾN TÁNH của người “NGHEngheNghe”. CÁI NGHE đó là NGHE Ẹ vì nó dẫn dắt người “NGHE” (theo) “MA” “do” (vì) “ngheNGHENghe” (được).

Thật nghe “họ” (mất) do (vì MƠ) TÂM “lơ” (ngơ) “Ý” “mơ” mơ [“họ” nghe “gio” {RÁC “nơ” [mùng(vôminh mơ – nghiệp] nghe} “mơ” “NGHEngheNghe” Mở: tự tánh của TÂM không có “NGHEngheNghe” sở dĩ “TaTAta” (tâmTÂMTâm) “NGHEnghenghe” (mơ) vì “MỚMớmớ” (VÔ MINH) – “Họ” (mất, dừng) “NGHEngheNghe” thì “TÂM” “Mở” (dung MƠ TAN) “do” (vì) nghe “Âm” (âm thanh, lời nói, sự NGHE) “mơ” từ vũ trụ có nghĩa là tan mơ là TÁNH “NGỘ” KHÔNG CÓ MƠ = NGUYÊN DO do MƠ “họ” (nơ = là) gừng MƠ (= phật MƠ = ma MƠ) vì nguyên do là nhân cho gừng Mơ = “NGUYÊN “dung “NHÂN” cho MƠ MA, MƠ PHẬT = có mơ mới ngộ MƠ = Nguyên Gio (Rác) thành Do nguyên (HOA QUẢ) “mơ”].

Ta có biết “thậtThậtTHẬT” (“NGHEngheNghe”) cũng là “NGHE” (sự nghe mơ) “MỞ” (ma mơ do Tâm Giả Kiến Tánh của chúng ta) hay không tất cả phụ thuộc vào TÂM Mơ của chúng ta (chiêm nghiệm được điều này chỉ có thể thông qua QUÁN MƠ). “Quán” “âm” “MƠ” QUAN ÂM Mơ điều đó có nghĩa “Thật” MƠ là “NGHE” (sự nghe mơ) TỰ TÁNH mơ Nghe.

Hãy “Mơ” “NGHEngheNghe” để “âm mơ” nghe “lơ”, “tự” nó muốn “NGHENghenghe” (CẢM NHẬN DO MƠ NGHEngheNghe) có nghĩa là đừng khởi vọng tưởng “nghe” (Mơ) thì sẽ “NGHE” (mớ MỞ) = “nghe” (tin) “ộ” (MA do TÂM MA) thì đừng “Mơ” (MƠ) nghe [dung (NGỘ) “NGHE ngheNghe”]!

NGỘ Ẹ do MƠ “họ” tự tánh Nghe [“NGHE” MA NGHE (Tâm Giả) thì PHẬT NGHE (TỰ TÁNH của CHÂN TÂM) “họ”].

2) Thứ hai, “nơ” (ngộ) “MAPHẬT NGHE” (TỰ TÁNH) là gắn cái “ngheNGHENghe” (no = lặng TÂM) với “TÂM” Nghe “do” (nguyên) dung (mơ) Mơ = “nghe” (ngộ) do (bởi) “NGHEngheNghe” (sự NGHE, âm thanh, lời nói) “dỡ” (tháo bỏ sự mê lầm) “mơ” (mơ) “Nghe” (Ngộ mơ) tức là NGHE CÁI TÔI THÌ DỄ, BỎ “cái” “TA DO” mơ công phu “MỆT MƠ” = “Mơ” “THƠthơThơ” (ĐẠTđạtĐạt đạo) dung (chấp) “TÁNH” “NGHEngheNghe” do TÂM MING(H) MẪN Nghe [muốn ĐẠT ĐẠO “VÔ” (KHÔNG, TÁNH mơ “KHÔNG”) “Thức” (TỈNH) “NGHEngheNghe” (nghe lời hay, ý đẹp)].

Mặt khác, “NƠ” (NGHIỆP) “mơ” (gắn) “người” (vô minh) “nghe” (ngộ) “mớ” do (vì) “NGHEngheNghe” (mơ) = “hưng” (gây) “Mơ” “Dogio” (bởi vì mớ) MƠ. “Tóm” Mơ là “NGHEngheNghe” (nghe được âm mơ của vũ trụ) là “NGỘ” (MỞ) “MƠ” “NGHE” = “NGHEngheNghe” Âm Quan (quán âm) MƠ = “Nghe” (Ngộ) “CHÍNH” Mình là “Hổ” “nghe” (hiểu lý lẽ đạo do“NGHEngheNghe”).

Hơn nữa, “nơ” “cái” “NGHEngheNghe” (Nghe) của người khác vào “Mơ” của “NGƯỜI” (xác) cho “NƠ” (gắn) “NGHEngheNghe” (NGHE) là “MƯỢN NGHE”: dỗ mơ MÌNH do Nghe “LINH” “nơ” = tưởng mìng(h) “NGHE” (sự MƠ) “MẪU” (mẫu mơ) = NGHE Ẹ = XẤU Nghe!

Những “IA” – “AI” cho mượn “HỒN” (mơ) của mình để cho “XÁC” (người “NƠ” – mamơ) “NGHE” (nói, bói mơ) MỚ “nơ” (thắt gút nơ – gắn) “mớ” (linh tinh, gio mơ) cho “bản thân” (BẢN THỂ) vì “hưng” (gây) “NƠ” (nghiệp MỚ) cho “ai” HAM mơ “NGHEngheNghe”: “NGHEngheNghe” (NƠ, GẮN nơ) mơ nghe “cơ mơ” (bói toán) bởi “nơ” (cho mượn xác) là “ngu gio Mơ” [“lơ” (quên) đi TỰ TÁNH MƠ của mình], hay nói một cách khác là “xác” (người cho mượn) “NGHEngheNghe” (Nghe, Hiểu) “MỚ” do (vì) “hồn” (tâm giả) của nó “MƠ” (MUỐN) “NGHEngheNghe” (NGHE). Do đó “MƠ” (mong) “MƯỢN” (NƠ, gắn thêm) “NGHEngheNghe” (NGHE) thì đừng “MƠMơmơ” (TƯỞNGTưởngtưởng)!

3) Thứ ba, “Mơ” (mong) “nơ” (“có”) “tánh” [tính ham muốn “NGHENghenghe” (sự NGHE, âm thanh, lời nói)] cùng “cơ” (với) MA, PHẬT “NGHE” (NGỘ) là bởi “doDODo” (Lý DO = lý lẽ của nguyên do) do (vì) TÂM MƠ muốn “NGHENghenghe” “họ” (mất, dừng, tan biến) cái “NGHE” bằng TAI THỊT.

“Hổng” (KHÔNG) “MƠ” (MONG MUỐN) “NGHENghenghe” (nghe) “ma”, “phật” (Tự Tánh “NGHEnghenghe” (sự NGHE, âm thanh, lời nói) là dừng “Mơ” (vọng) “NGHE” (MƠ) vì “TÂM” (CHÂN LÝ) làm “co” (mất) Tự Tâm nghe (do tâm không có “TAI” NGHE). Hãy “mơ” tánh NGHE DỠ mơ Nghe là làm tánh NGHENghenghe MỞ (đạt MƠ NGHE mà không khác NGHE THẤY hay còn gọi là đạt NHĨ THÔNG).

Nên “MƠ” (nghĩ) “NƠ” “đạt nghe” không phải lúc nào cũng là “NHĨ NGHE” do “NGHEnghenghe” (NGỘ) = Nghe “mớ” (linh tinh) “họ” (dừng) NGHE “ÂM MƠ”.

4) Thứ tư, “nghe” (Mơ) “DOdogioGIO” hay “MƠ” nghe lý do làm “TÁN” (tan biến) “TÂM” (NƠ = “CÁI” điều Mơ) “nghe” (được) vì “ý” (lý do) NGHE (ĐƯỢC) tán ý mơ Nghe có đúng không hả bạn những người “mơ MÃO NGHE” (mê xem bói toán, xin xăm, lên đồng hầu cốt)? “Mơ” (ham muốn) nghe “ĐỒNG” (CÙNG SỞ Mơ) Mơ là “MỚ”? “Mớ” (linh căn) dụ “nghe đồng” [cùng “NGHENghenghe” (ngộ)] “nơ” (gắn kết) MƠ “ngộ” (tưởng) mớ (ma)?

5) Thứ năm, “tự” tánh “NGHENghenghe” (ngộ) muốn “nghe” (mơ) “hộ” (giúp) bạn có “mơ Nghe” (muốn ham HIỂU) TỰ TÁNH hay không? Chân Tâm “nơ” (gắn) “ý” (THỨC) “mơ” (muốn) “NGHE” (NGỘ) cho “HỌ” (MẤT, TAN) MƠ hay không = Ngộ Chân Tâm thì “họ” Mơ?

À, còn “mơ nghe” [“MƠ” (mơ) “thiền” (NGỘ)] có nhiều loại “NGHE” (Mơ):
  1. “NẰM” (“NGỒI”, “ĐỨNG”, “ĐI”, “CHẠY”) “MƠ” (MƠ) “NGHE” (ngheNgheNGHE = “sự mơ” NGHE) LÀ “NGHE” (NGỘ) “DO” (LÝ DO = nguyên do Mơ) “MƠMơmơ” (âmmơ) tức là ĐỊNH TÂM MỌI LÚC MỌI NƠI SẼ NGỘ ĐẠO?
  2. “MƠ nằm” (hôn trầm) “nghe” (thiền mơ) là “MƠ” (mơ) “lười biếng nghe” [“thơ” – “vô” (không) “ngơ” (nơ nghiệp mơ) do người Mơ giở (chấp) MƠ “do” (lý lẽ mơ nghe) = hôn trầm làm “HỌ” (MẤT) ming(h) mẫn thiền Mơ? “MƠ” (THIỀN) “NẰM nghe” (“ĐI nghe”, “ĐỨNG nghe”, “NGỒI nghe”, “CHẠY nghe” = MỌI LÚC MỌI NƠI) là “MƠ mở” (ĐẮC đạo Mơ) do “tánh” (tự) “NGHENghenghe” (Mơ)?
  3. “nằm” (“đi”, “đứng”, “ngồi’, “chạy”) “Mơ” [(người)Thiền] “nghe” (mơ) “Âm ngheNgheNGHE” (vũ trụ mơ) là “nghe” (Ngộ) “DO” (LÝ LẼ Mơ) khi “nơ” (kết hợp) “nằm” (mọi lúc mọi nơi) hay “nằm” (“đi”, “đứng”, “ngồi’, “chạy”) “MƠ” (“THƠ” = VÔ THỨC) “NGHENghenghe âmmơMơMƠ” (thủng = lủng MƠ) = Tâm Thanh Tịnh ngộ vũ trụ MƠ = mơ VŨ TRỤ “hộ” (giúp) thanh tịnh TÂM = MƠ MÀ KHÔNG MƠ LÀ ĐẠT MẤT (TAN) Mơ?
  4. “Nằm MƠ” (mọi lúc mọi nơi) “NGHE” (NGỘ) “ÂM” (âm thanh lời nói, sự NGHE) “MƠ” (THIỀN mơ) là “Mơ MỚ” (ngu gio MƠ) MẤT hiển lộ “TỰ” (CHÍNH mìng(h)) “TÁNH” (tinh = minhmẫnsángsuốt) “NGHE” (NGỘ) = THIỀN MƠ là Mơ thiền ở “TataTa” (mọi lúc mọi nơi) NGỘ MƠ = thủng MƠ “ngơ” (lơ, buông bỏ) MƠ mơ THIÊN mơ = ĐỒNG “THANH” tương ứng “MƠ” = “ngôi” (chỗ) VỊ PHẬT mơ “MỞ” (MINH MẪN SÁNG SUỐT) = “NƠ” (CÓ) Phật Mơ = “MƠ MƠ” là “Mơ Mơ” là “mơ mơ” (NGỘ LÀ MƠ, Mơ Là Ngộ = Một Một Một MƠ)?
“NÔ” “MƠ” đôi hàng “MƠ” (THỦNG) “tánh” (tự) “ngheNgheNGHE” (Ngộ) của “TA” (“TÔI” – “BẠN” – “MA” – “PHẬT” ) cho “nơ” (tai) vui TAI.

Còn “NƠ” (MƠ) “mơ nghe” (tự tánh) như thế nào cho đúng “PHÁP” (CÁCH) nghe?

1. “DỠ” “MƠ” “NGHENghenghe” “NGỘ TỰ TÁNH ngheNgheNGHE” (HIỂU tự tánh là NGỘ NGHE một cách ming(h) mẫn! Chúng ta cùng “NGHENghenghe” (mơ) “ÂM MƠ” (MINH MẪN) “ngheNgheNGHE” (TÂM) để LỘ “TÁNH NGHENghenghe” (Tâm) MƠMơmơ (Mơ) = Hãy CẢM Mơ chân TÂM một cách ming(h) mẫn HÉ LỘ Mơ qua THIỀN = NHẬN BIẾT MƠ MƠ MỞ = nhận biết VỌNG MỚ tan = MƠ MỞ TAN MƠ = ĐẠT Mơ “DO” (vì, nguyên do) Mơ!

2. “THẤY, NGHE, NẾM, NGỬI, SỜ” MƠ là “MƠ” “NGHENghenghe” (MỚ) của Tâm Giả “MƠ” “NGHE” (NGHE, THẤY, NẾM, NGỬI, SỜ) “nghe” (cảm mơ). Mất NGHE, THẤY, NẾM, NGỬI, SỜ Mơ là Ngộ Tánh Nghe của CHÂN TÂM mơ “nghe” do MƠ của GIẢ TÂM MƠ NGHENghenghe, bạn có ngộ như vậy không?

3. “thơ NGHE”, “cô (đọng) NGHE” có nghĩa là “nơ” (gắn) “nghe” (mơMƠMơ) một cách ming(h) mẫn sáng suốt, không khởi “ý” do “nghe” (CẢM MƠ) (được) lâu ngày do đó “tính” (tự) “MUỐN” (MƠ) “nghe” (MỚ) linh tinh mất, còn “THƠ” (VÔ THỨC) (khi) “NGHE” (MƠ THIỀN) “nơ” (Ngộ) “Nghe” (cái NGHE) do Ý muốn “nghe” (Mơ) “do” (Lý) có nghĩa là định TÂM nghe ÂM MƠ từ TỰ TÁNH có “ý” (muốn) NGHE (ĐƯỢC) gì trong VŨ TRỤ BAO LA, Mơ NGỘ Ý NGHE ĐƯỢC.

4. “THƠ (thẩn) [vô thức] “họ” (mất) “tính” (tự) “ngheNgheNGHE” (sự NGHE, lời nói, âm thanh) có nghĩa là “vô thức” (ý mơ tan) sẽ mất HAM MUỐN “NGHE DO (lý do)” (BIẾT) – mất tính “nghe” (ngộ) “do” (lý) – “họ” (dừng) “Dỡ” (gỡ nơ gút) “MƠ” (THIỀN) “nghe” (ngộ) – “nơ” (gắn) “lơ” (buông xả) “NGHE” (MƠ) “LINH” (LINH THIÊNG) “NƠ” (CÓ) [mất “nghe linh (vong)” = mất “vọng” “NGHE” (MƠ) = “nghe” (ngộ) “mơ” (ming(h) mẫn “NƠ” (GẮN) “thinh” (Âm thinh)].

5. “THƠ” (THẨN, LẨN THẨN, LẨM CẨM…) là con gà ăn quẩn cối xay, xoay mãi “TÍNH” (Tâm Giả) “NGHE” (NGỘ) LINH (TINH) khiến con người ta “mê” trong bể nghe ồn ào của âm thanh bất tịnh của TÂM.

6. ““NGHE” (NGỘ) “ÂM MƠ” (MING(H) MẪN Mơ) “Mở” (đạt) “tâm” (MƠ) “tu” (“họ” = dừng) “sửa” (DỡDỠdỡ MơMƠmơ = Thiền MơTHIỀNMƠthiềnmơ” là “tu” (dỡ) ngộ “ÂM” (THANH TỊNH) “Mơ” (muốn) “nghe” (NGỘ) “mơ” (âm thanh “nghe” (được) [“Dỡ MƠ” là được nghe giáo pháp qua THIỀN MƠ].

7. “Nghe” (NGỘ) “Âm”(âm) “Mơ” (mơ) “mơ” ((muốn) do (vì) “TỰ” (CHÍNG(H)MÌNH) “TÁNH” (ẢO) chỉ dạy” là “NGHE” (Ngộ) “QUAN (= QUÁN)” (quanâm”NGHE” = [“nghe” (= “thấy” = “nếm” =”ngửi” = “cảm mơ”) VŨ TRỤ] để “nghe” (NGỘ) “ÂM MƠ” (VŨ TRỤ).

8. “nghe âm mơ” (Nghe “MA” = nghe con người “nói”) là NGHE BẰNG CÁI TAI THỊT. Nghe âm “quả MƠ” là nghe nói lời hay ý đẹp mơ.

9. “Nghe âm mơ” [“NGHE” (NGỘ) “NGỘ” (MƠ) “Mơ” (mơ)] là người Nghe âm thanh quán chiếu “nghe” (hay “thấy”, “nấm”, “ngửi”, “sờ”) “họ” (dừng) “MƠ” (HAM) để dứt “TÁNH” (tính) “ngheNgheNGHE” (Mơ). Quán chiếu Âm MƠ mọi lúc mọi nơi là “NGHE” (Ngộ) ming(h) mẫn “MƠ” (ĐẠO mơ).

Bạn muốn xếp mình vào loại “NGHENghenghe” (MƠMơmơ = ngộNGỘNgộ = MộtMộtMột = KhôngKHÔNGkhông = “mộ” (chết) MƠ = nơNƠNơ = mơMơMƠ…) nào?

A. Muốn “NGHENghenghe” (HIỂU, Ngộ) “DODodo” (lý) của “TÂMTâmtâm” (tự tánh) TA “MƠ ÂM” (HAM) “nghe” (“thơTHƠThơ” = vô “thức” = “Gỡ” vô minh) bằng “nơ” (thêm) “tự tánh NGHENghenghe” (Tự) “nơ” (bỏ) “lơ” (ngơ, lờ đi, quên) Ý muốn “do” (lý do) tò mò MUỐN “NGHENghenghe” (Ngộ) vì sao, thế nào, được gì, mất gì? Vì đó là “NGHE” (NGỘ) “Nghe” (Ngộ) “nghe” (ngộ) “MA” (MỚ) “Ma”(Mớ) “ma” (mớ) trong “MƠ Mơ mơ” (TÂM mơ)? Vì đó là Nghe “tôi MƠ”, “chúng ta MƠ” trong bể “ngheNgheNGHE” (VŨ TRỤ) hỗn loạn của BẤT TỊNH TÂM.

B. “Dung (NƠ = Nghiệp mơ = mơ MƠ = MÙNG Mơ = VÔ MINH Mơ = âmMơ = Cơ MƠ = “VÔ” (CÓ = KHÔNG = CÓKHÔNG = khôngcó = “KHÔNG” có = “CÓ” không = khôngKHÔNGKhông) “NgheNgheNGHE” [(NGỘ) do (lý do)]” có nghĩa là ngơ (lơ) “nghe” (mơ) từ “Mơ” = buông xả “CÁI” (sự) “nghe” (được gì) từ “hai tai thịt” để Tâm bớt “nặng” (mớ = ma = giả “Phật”) “mơ” (mong muốn Mơ). Hay ““nghe” (ngộ đạo) “nơ” (gắn)” = gắn “mơ” NGỘ đạo mơ với “MƠmơ” (nguyên do mơ = vọng tưởng “nơ” = ung MƠ), đừng “mơ nói” = dẫn đến mất đoàn kết nếu âm nghe “méo mơ”. Tốt MƠ là đừng “NGHE MA” (Ngộ Ộ) “âm” (mơ nơ) “mơ” (do) tò mò hổ (xấu) vì “mớ mơ”.

C. ““DUNG (mơ) “TÁNH” (CHÍNH MÌNG(H)) “NGHE” (Ngộ)” có nghĩa là dung “âm” (âm thanh) “mơ” (Mơ được) quán “NGỘ” (Mơ) “MƠ NGHE” [ming(h) mẫn sáng suốt “do” (vì?)] = “Nghe” (Ngộ) “âmmơ” (âm vũ trụ) họ (mất) nguyên do MƠ = NGỘ NGHIỆP MƠ DO = Mơ mở = 111 = 000 = TÔI = TA = BẠN = CHÚNG TA. “Nghe” (Mơ) (được) “âm mơ” [ming(h)mẫn âmmơ] nói lại cho “AI – NƠ – MƠ” (người Nghe) để “quán” (thủng = xé màng vô minh) “MƠ” (MUỐN) “NGHE” (NGỘMƠ = Mở mơ = ĐẠT đạo MƠ). “MƠ” (nơ) “TÔI” (TATata = TỰ TÁNH nghe = ming(h) mẫn NGỘmơ) “NGHE” (Ngộ = tâm truyền TÂM ) như thế đó còn nghe, tin hay không tùy bạn.

D. “nghe âmmơ” (Mơ) nơ “NGHE ÂMMƠ” (NGỘmơ) là TỐT NGHE Mơ vì quán chiếu “cái “nghe (được) với “NGHE” (NGỘ) “TÁNH” (TỰ) “nghe” (mơ) = nghe bằng “TAI” (hay “mắt”, “lưỡi”, “mũi”, “thân”) “TÂM” (TATata = TỰ TÁNH“nghe” = mơMộtMộtMột = 000MƠ = mơ âmmơ = Gỡ MỚ MƠ = DỠ Mơ Sen Hồng = ƯơmmơSenVàng) tức là “MƠ” “nghe” “NƠ” ““TÂM”NGHE” = nghe bằng tâm chứ không nghe bằng “TAI THỊT”. NGHE KHÓ “nghe” là thuốc trị bệnh HAM “NGHE”. ĐỪNG NGHE NHIỀU RÁT “tai” nghe! Hãy “NGHE” Âm Thanh tuyệt diệu của vũ trụ Vũ Trụ VŨ TRỤ để lắng TÂM ham muốn “nghe” của ta.

“CÓ” “NGHE” mơ (thì) MỚI TỈNH MƠ? Có mơ mới ngộ mơ do mình Mơ? MƠ là MỚ, TỈNH là THẬT MƠ. Nhưng rốt cuộc CẢ MỚ lẫn THẬT MƠ đều MỚ do Mơ của TA (TÔI, BẠN) mà có. Vậy dỡ CÓ để NGỘ KHÔNG? DỠ mơ “ngộ không” (phải TỀ THIÊN ĐẠI THÁNH?) để DỖ MƠ (NGỘ) CƠ có? Nghe lùng bùng quá đi phải không bạn?

LÙNG...BÙNG...PHẬP...PHÙNG...

“NGỘ” “CÓ”, ngộ “KHÔNG” (khôngKHÔNGkhông)

“KHÔNG” “KHÔNG” “có” “CÓ” HÓA “KHÔNG KHÔNG”!.

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 1 tháng 3 năm 2009
Nhằm ngày 5 tháng Hai năm Kỷ Sửu

# Mơ MƠ "ĂN" Mơ

Hay là
PHƯƠNG PHÁP
“NHỊN ĂN SÚC RUỘT”


“NGỘ” “độc” “hoa” “Nơ”

Người trình bày: Thái Minh Mẫn

Người xưa có câu: “Ăn nhiều thì lú, ngủ nhiều thì ngu” để cảnh báo cho những ai muốn “NƠ ngu Mơ” do ăn ngủ quá độ. Bài viết này “nơ” (đề cập) đến khía cạnh “bớt ăn”, “nhịn” ăn trong khẩu phần ăn hàng ngày để con người ta có tâm hồn minh mẫn sáng suốt và cơ thể khoẻ mạnh.

I. BỚT ĂN LÀ ĂN ÍT HƠN BÌNH THƯỜNG:

Bớt ăn quá no: ăn 70% no là tốt nhất vì khi bạn ăn quá no bao tử của bạn chứa đầy thức ăn, nó không thể co bóp mạnh với “cái bao” căng phồng cứng, tiết ra dịch vị đủ để trộn đều thức ăn giúp cho việc tiêu hóa dễ dàng (thiếu khoảng trống trong bao tử để thức ăn được di chuyển, nhào trộn).

Theo “ngu do Mơ” (thiển ý), ăn quá no và no đều không tốt cho sức khỏe vì thức ăn chứa đầy chặt trong “túi chứa vật thực” là dịp tốt cho “tạo mốc meo” do thiếu dịch vị dễ gây chứng đầy hơi, đau bao tử, viêm loét. Mặt khác, ăn no thường làm cho người ta trễ nải, lười biếng và thèm ngủ dẫn tới mụ mẫm đầu óc.

Ăn vừa đủ vật thực, ra bữa (ăn lặt vặt làm bao tử của bạn luôn phải làm việc để vừa nhào trộn, tiêu hóa cả thức ăn cũ lẫn mới) cơ thể mới mạnh khỏe. Chỉ nên ngộ “đủ” về chất để “dung đủ” năng lượng duy trì sự sống. Số lượng là cặn bã phải thải trừ.

Ăn ít no cơ thể suy yếu vì thiếu năng lượng, nhưng thỉnh thoảng “dung thèm, ham no” lại là “mơ” đói “nơ” (kèm) ngộ giải nơ (bị) độc cơ thể.

II. NHỊN ĂN LÀ KHÔNG TIẾP NHẬN VẬT THỰC:

Cũng giống như não bộ người ta “ngu mơ” do (bởi) “NO” (tích lũy MƠ để chúng là “rác mơ”) hệ tiêu hóa tiếp nhận và xử lý đồ ăn thức uống năm này qua năm khác “dơ MƠ” do (vì) “NO” (ngấm “độc”). Cả hai cần được tẩy rửa cho sạch sẽ. “Mơ” nhịn ăn là một “hổ pháp” (phương pháp hiệu quả) làm cho “do mơ nơ vật thực” (hệ thống tiêu hóa) được “vệ sinh” sạch sẽ.

1. Mục đích nhịn ăn:
  • Để cho hệ thống tiêu hóa được nghỉ ngơi sau một thời gian làm việc. “Cỗ máy” tiêu hóa của bạn được “tu mơ” (duy tu sửa chữa) để có thể “NO NGỘ” (hoạt động bền và tốt hơn).
  • Để thải độc do thức ăn thừa còn bám lại trên thành ruột. Cơ thể sẽ tự chữa lành các bệnh của “THÂN” do ngưng tiếp nhận thêm độc tố và loại bỏ dần các cặn bã gây hại cho sức khỏe. Bạn sẽ “Mơ NO No” (cảm thấy thân thể được nhẹ nhàng thoải mái) và “hưng MƠ” (khỏe mạnh), “Ngộ do do lâu” (sống lâu).
  • Nhịn ăn do cơ thể tự không chấp nhận “no” do ăn. Khi “Mơ THANH TỊNH” tâm ý người ta “NO” pháp (vị) là “NO no” (đủ).
Hai mục đích nhịn ăn đầu có được do người ta chủ ý nhịn ăn, còn mục đích thứ ba do quá trình tập luyện (tu tập đúng cách) cơ thể tiếp nhận đủ năng lượng từ Vũ Trụ.

Bài viết này chỉ đề cập đến phương pháp “mơ no không khí” (nhịn ăn do chủ ý).

2. Chuẩn bị cho việc nhịn ăn:
  • Bạn phải có quyết tâm để chống lại cám dỗ của thèm ăn khi cơn đói hành hạ bạn.
  • Những người bị bệnh nặng, bị các bệnh mãn tính vẫn có thể thực hiện nhịn ăn để giải độc cơ thể, tuy nhiên cần theo dõi phản ứng của cơ thể để thực hiện cho phù hợp và nếu đồng thời “mơ nguyên do no” (tin tưởng vào chính mình) trong khi thực hiện phương pháp nhịn ăn người bệnh có thể chiến thắng “nguy nan do” (sự thiếu hụt năng lượng chưa kịp bù đắp) và “hảo ngộ sức khỏe” (bình phục) một cách nhanh chóng.
  • Bạn phải sắp xếp thời gian để nghỉ ngơi sau đó vì cơ thể còn mệt [nên nghỉ một ngày tránh lao động và hoạt động ngay sau “mơ no” (nhịn ăn)].
  • Thực phẩm “lót đường” trước thời điểm nhịn ăn của bữa tối ngày hôm trước nên là những món nhẹ, dễ tiêu không quá nhiều đạm, tốt nhất là không có hoặc hạn chế bớt các chất kích thích như bia, rượu, quá chua, quá cay; Bữa ăn tối không quá 20h.
  • Bạn nghĩ xem ta phải “nơ” (mua, chuẩn bị) gì để phục vụ cho bữa “mơ no không khí”?
Thế này nhé!
  • Nước chín (ấm 50 - 60oC): 3 - 4 lít (người bị táo bón dùng 4 lít + 5 muỗng muối );
  • Muối hột (tốt nhất):4 - 5 muỗng canh (5 muỗng cho người hạ huyết áp khi nhịn ăn);
  • Chuối sứ: 2 trái chín rục (để làm “chổi” quét).
3. Thực hành nhịn ăn:
  • Bắt đầu nhịn ăn từ sáng khi bạn tỉnh dậy.
  • Chỉ uống 0,5 - 1 lít nước một lần duy nhất (nếu bạn có thể) với 5 - 10 hạt muối khi thức dậy chưa đánh răng súc miệng.
  • Buổi trưa, tối: quá đói! Bạn hãy cố gắng chịu đựng, nhưng nếu tưởng chừng vẫn không thể vượt qua bạn hãy tham thiền hoặc quán tưởng mình đang no pháp vị trong “Mơ”, nếu vẫn “ham ăn mơ no” tốt nhất bạn hãy an trú “ham no” trong giấc ngủ để “ngu do” (quên đói) dù có chập chờn để chờ đến lúc được “ngộ do NO” (ham mơ no nước muối). Cái giờ “G” “mơ no” đó nên chọn là 1 giờ sáng. Bạn “No” (uống) ngay 1 lít nước muối pha theo công thức trên (người bị hạ huyết áp uống 1,5 - 2 lít), “mơ hảo NGỘ” (và chờ) 15 phút sau đó nhai “lếu láo” và “ăn NGỘ” (ăn) hết hai trái chuối (nên ngậm trong miệng một lát cho nước bọt đủ để nhai chuối dập dạp rồi nuốt luôn, không nên nhai kỹ vì “cái chổi” của bạn sẽ sớm mủn ra trước khi thực thi nhiệm vụ quét rác). Tiếp theo đó bạn “nơ no” (uống thêm) ½ lít nước nữa (người bị hạ huyết áp uống 1 - 1,5 lít) và chờ đợi thời gian “mơ hạ gio (phân)” (đi cầu) lần 1. Sau khi đi cầu lần 1 vào bạn tiếp tục uống nước mà bạn có thể. Khi đi cầu hết phân là lúc nước súc ruột sẽ trong dần. Bạn tiếp tục uống số nước còn lại cho đến hết. Thời gian “nơ gio hạ” (“rửa ruột”) kéo dài tới 5h sáng và bạn chấm dứt việc súc ruột.
4. Sau khi súc ruột:

Rửa ruột xong bạn có cảm giác no nước muối nên “no” (hổng thèm) HAMMƠĂN, nhưng nếu “mơ” “nhịn” bạn sẽ bị thiếu hụt năng lượng. “Do MƠ NGỘ No” (NGỘ ĂN) của bạn phải tuân thủ nguyên tắc tiếp nhận vật thực từ ít đến nhiều dần, độ đậm đặc từ lỏng tới đặc, từ mềm tới cứng dần vì hệ thống tiêu hóa của bạn như con rắn vừa mới được lột xác còn rất yếu cần có một thời gian để hòa “mơ” với “nơ NO” (ăn) vật thực. Bạn hãy “cao mơ” như sau:
  • Nên ăn cháo trắng loãng vào buổi sáng.
  • Buổi trưa nên ăn cơm nát nhai kỹ, không nên sử dụng trong bữa ăn các chất kích thích thần kinh quá độ như rượu bia, chua cay, hoạt động nhẹ nhàng.
  • Tối ăn cơm như thường lệ.
  • Quên “no” Mơ: nên ăn đủ no 70% để tránh dễ bị đau bao tử, thủng ruột, viêm loét cơ quan tiên hóa.
LƯU Ý:
  • Nên thực hiện súc ruột tối thiểu một lần trong một tháng (2 tuần một lần là tốt nhất).
  • Nên nhớ thực hành súc ruột là một trong những đối pháp “thiền” quán ngộ (lấy việc chịu đựng đói, mệt vì đói làm đề mục “thiền quán”).
  • Nên lấy “ngu do gio nguyên” (nhịn đói) là việc bình thường cho mục đích vượt khổ để “nơ” “Mơ” thoát khổ (đau), giải thoát “MƠHAMno” (ham, tham do MƠ ăn).
  • Nên “ngâm MƠ” (suy nghĩ kỹ) để NGỘ câu: “Nhịn là nhẫn nhục”có thể hiểu theo nghĩa NHỊN NHỤC – NHỤC NHỊN Mơ.
  • Nên Ngộ: “Hư Ảo” (thấy bằng mắt thịt) làm chúng sinh THAM – HAM ăn (mơ), do vậy HỌ (DỪNG) ĂN do tham, ham là “cao” “nhân” “Mơ” – “cao nhân Mơ” – “Cao Nhân (đắc đạo) MƠ”.
  • Nên NGỘ: “NƠ MÙNGMÀN MỚ” là THAM “ĂN” do Mơ, vì thế “NHỊN” Mơ là “NGỘ” Ăn [theo bạn có phải nhịn đói mớ để “no MƠ Mở”? – nhịn đói MƠ để HAM ĂN (vật thực)? “Nguyên Do NƠ HAM – MUỐN MƠ” (mắt thấy, tai nghe, lưỡi nếm, mũi ngửi, tay sờ làm HAM MƠ người CẢM Mơ) có giống như không mơ không ngộ mà “méo Mơ” dịch là trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một sờ, trăm sờ không bằng một…bạn thử tiếp đi?]
  • Nên “NGỘ mơ “ăn” như thế nào cho “đúng mẫu MƠ”: sống để ĂN (mơ ăn no nê) hay ăn (qua ngày đoạn tháng) để SỐNG THẬT Mơ? ĂN là mất, CHO là còn hoài? ĂN Ngơ nơ NGỘ Mơ [mất ăn (MƠ) mùng màn (vô minh) mơ MỞ]? Ăn lơ mơ mất [ăn (mớ Mơ) mất Mơ họ]? Ăn Mơ NGỘ ĂN [MỞ mùng màn (vô minh) mơ Mở]?
III. KẾT LUẬN:

Xuyên suốt “nguyên do Mơ” người tập thiền mơ qua “NHỊN” ĂN (Mơ) để GIẢI ĐỘC CÓ TRONG MƠ (do – vì ăn) là pháp môn tu để “Ngộ họ ăn” là Mơ “diệt” [cho người khác ăn là “họ” (Ngộ) mớ mơ do (vì) tham ăn (mơ) – dừng ăn (MƠ) là “CAO” “nhân” Mơ – nghỉ ăn (vật thực) là hủy hoại nhục thể – ngưng ăn no (pháp vị) “nơ” NO (MỞ Mơ) ĂN – “nguyên do Ngộ nơ mơ ăn” [hiểu đạo ăn (MƠ) ở đời phải Mơ ăn ở mơ (mơ Nơ)] – “NGỘ mơ ĂN là ngộ ăn MƠ” (Ngộ nghiệp Mơ thì Mơ dứt)./.

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 13 tháng 2 năm 2009
Tức 16 tháng Giêng năm Kỷ Sửu

# Dỡ Mơ Sen Hồng (Phần 1)

Ngộ NGUYÊN DO Mơ
(Nô mơ NGỌC TÂM)



“Sen Giả MƠ – mơ SEN VÀNG”

Người trình bày: Thái Minh Mẫn

Tôi mơ mãi câu Danh Ngôn của Nguyễn Bỉnh Khiêm:

“Ta cứ ngỡ xuống trần chơi một chốc
Nào ngờ ở mãi đến hôm nay”

Cuộc luân hồi sinh tử khiến cho vạn vật sinh linh trong đó có chúng ta như cánh bèo trôi dạt không biết về đâu. Tại sao lại như vậy? Có phải do “MƠ” “LUÂNHỒISINHTỬ Mơ”? Có phải “NGUYÊN DO Mơ” (“Mơ” luân hồi là nguyên do cho mơ “MỚ”) ?

Và cũng “mơ” (nhớ lại) lời “Kinh Phật Thuyết A Di Đà” trong đó Đức Phật Thích Ca Mầu Ni chỉ dạy cho chúng sinh rằng có một Cực Lạc độ của Đức Phật A Di Đà, nơi đó mặt đất bằng vàng ròng, mây “NO mơ ĐÁ QUÝ MƠ” (mây đùa MƠ với ĐÁ QUÝ – TRÂN CHÂU, XÀ CỪ, MÃ NÃO, “Nô no mơ” với “tiếng MƠ” (TIẾNG NHẠC CỦA LOÀI CHIM VÀNG BẠC), “NÔ MƠ no” với “TIẾNG MƠ 24/24 GIỜ” (TIẾNG NHẠC MƠ MỞ) của Chúng Sinh Cõi Cực Lạc Quốc Độ và “mơ NÔ” (tự hỏi) lúc đó CON NGƯỜI trong THẾ GIỚI đó mơ gì về ĐÁ QUÝ? Liệu có phải Mơ MANI (viên ngọc MINHCHÂU của TÂM)?

Và ở đây, trong thế giới TA BÀ đầy ác trược này con người chúng ta mơ mani đá quý –“NÔ mơ MỚ” (“nô MƠ mơ” “no” ĐÁ QUÝ giả tâm – mong muốn đạt Mơ (ham muốn giàu có – “nô” “NO Giả Tâm” bằng mua đá quý đem về nhà cất, sở hữu chúng, đeo “nô mơ” (trên người) mong muốn chứng minh cho mọi người thấy sự giàu có, quyền quý cao sang, đẹp đẽ của tấm THÂN GIẢ tạo của MÌNH (TA, TÔI). HAM MUỐN CÓ ĐƯỢC đá quý chính là nguyên nhân làm cho TÂM NGỘ “hổ NO lumờ TÂM MANI” (làm lu mờ CHÂN TÂM VỚI VIÊN NGỌC MANI TRONG SÁNG ĐẸP ĐẼ).

Xin đưa ra cùng bạn “CHỨNG MINH mơ NÔ” [“no MƠ” pháp (vị)]: Minh Mẫn muốn lấy lại ví dụ về viên kim cương mà bạn “mơ” nó “đạt mơ” (có nó), “gô mơ” nó (đeo nó vào tay) rồi “chán mơ” muốn “mộng mơ” cái khác hơn nó. “MƠ” đó là tâm lý thường tình của bạn cũng như tôi đúng không nào? MƠ CỦA BẠN HAY TÔI đều là “MƠ mớ” (Mơ do lòng THAM LAM mơ MORE – muốn có nhiều hơn nữa). “Mơ NO MÃO nguyên do Mơ” (và để ham muốn nắm giữ nhiều đá quý hơn nữa) chúng ta phải “mơ tiếp” (tính toán) trong đầu, kế đến dùng “NO mơ MỚ” (“Nô Mơ” cùng đá “quýyêu”). Vậy tại sao ta lại phải quý yêu “ĐÁ – MANI” một cách “thơ” mộng như thế? Vì Tâm giả của Ta “gô MƠ MỞ” (trói buộc Chân Tâm). Hãy xem sơ đồ hình 2 phần 5 mở rộng “ƯƠM MƠ Sen Vàng” – “ĐIỂM mở MƠ”: các bạn dễ thấy các cột mang số chẵn 2,4,6,8 là “mơ Mớ” (Giả của TÂM GIẢ Kiến Tánh – giả TÂM mơ – “NO Mơ MỚ”), còn các cột mang số lẻ 1,3,5,7,9 đặc biệt là con số 9 CÓ “MƠ MỞ” (“MƠ no MƠ MỞ” – ‘MORE mơ NO MƠ MỞ’ – “GÔ mớ MƠ” – “NO MƠ mơ MỞ” – “no MỞ MƠ” v.v...).

Chính sự “HAM” Mơ, “THAM” Mơ , “SỞ HỮU” Mơ là “NGUYÊN DO” Mơ khiến MƠ LUÂN MƠ (mơ nối tiếp MƠ mớ không dứt). Cắt đứt nguyên do MƠ là “DỠ MƠ” (tháo gỡ nút thắt nghiệp “hưng MƠ”).

Như chúng ta đều biết “thân Mơ”, “khẩu Mơ”, “ý Mơ” là “nguyên do MƠ”. Những điều “NGỘ” của mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, lưỡi nếm, tay sờ, não nghĩ là “RÁC MƠ”: khi mắt ta thấy cái đẹp Tâm MƠ (giả) muốn chiếm giữ làm của mình, món ăn ngon từ thịt các con vật mà “hư ảo ngộ” có thể là ông bà cha mẹ mình đầu thai làm kiếp cầm thú “MƠ” “MỚ” ngon mãi không thôi… “Cái” HAMMƠ, THAMMƠ là NHÂN của “MƠ MỚ” tức là “NGUYÊNDO Mơ” họ (dừng) “MƠ MỞ”. Nếu như thế TA phải làm thế nào để “dung NGỘ DO MƠ” (dùng lý lẽ để hiểu NGUYÊN NHÂN GÂY MƠ)?

Thế này nhé! “NGỘ MƠ” từ cái “NHÌN MƠ” vào một mặt của vấn đề “Nơ” (dẫn dắt) “MƠ” TA đến “Ý MƠ” = “RÁC MƠ” tức là “MƠ” nhìn NƠ “MƠ” ý, tương tự “MƠ” nghe NƠ “MƠ Ý NGHE trong não”, “MƠ” ngửi NƠ “ý ham muốn ngửi trong não bộ”, “MƠ” nếm NƠ “Ý” nghĩ ngừng MƠ do vị ngon đến chết hết MƠ. Những “Rác Mơ” đó là “thân MƠ”. Tay mơ màng tìm cảm giác lạ của mấy ông TAO “SẮC” MƠ “nghèo MƠ” Ý hết tiền “boa” dẫn MƠ của họ đến lu mờ Chân Tâm do MƠ sắc (đàn bà). DỠ MƠ NÃO là làm Mơ hết MỚ (nghĩ linh tinh).

NGỘ “mơ” thông tin ở BỘ CHỈ HUY (NÃO BỘ) do các kênh “Mơ NƠ nô” (nghiệp lực) “NGUYÊN DO HẢO MƠ nơ” (truyền về), vậy nếu Mơ “MỘ (CHẾT)” ngay từ khi ngũ quan (mắt, tai, mũi, lưỡi và thân) “cảm Mơ” thì “Ý Mơ” ở não bộ bị DIỆT điều này có nghĩa là có MƠ nhưng Nguyên Do MƠ (HAM MUỐN) héo tàn vì hết “nguồn Mơ”.

Chúng ta “MƠ NƠ nguyên do nơ nghiệp” (nguyên do MƠ tạo nghiệp Mơ) như thế nào? Hãy xem mô hình dưới đây:


Qua sơ đồ trên ta nhận thấy:
  • MƠ là ẢO, NGỘ là THẬT MƠ;
  • “MƠ NGƠ” là THANH TỊNH TÂM;
  • Muốn “NGỘ” thì cần có “MƠ” (xuống THẾ NÔ Mơ);
  • Muốn “DỨT” MƠ cần “Mơ DỠ” (bỏ Nơ mơ);
  • Muốn “MƠ MỞ” cần “DỠ mơ” (họ NƠ NGHIỆP mơ) hay “HỌ MƠ” (dừng tạo nghiệp).
Hay (ta) Mơ một cách khác là:
  • “MƠ Lung (Ảo) Mơ” là “NGỘ ảo Mơ” (cuộc đời là huyễn ảo – không thật mơ);
  • Duyên khởi NƠ nghiệp Mơ (nhân quả do MƠ mà ra);
  • “TAN MƠ” Lung “NIẾT BÀN” (NGỘ Niết Bàn là ẢO mơ);
  • “Ngộ MƠ” là “MƠ Mở” (hiểu lý lẽ MƠ do NGUYÊN DO Mơ);
  • “NGUYÊN Ngộ NƠ Mơ” [NGỘ ẢO do nguyên (do) Ngộ – NƠ (KẾT HỢP) “NGỘ” mới “THẤY” “MƠ”];
  • MƠ là MÙNG MÀN VÔ MINH do nghiệp NƠ; NGỘ là MINH MẪN Mơ; MƠ LỘ hiển lộ MÙNGMÀNMƠMở (NGỘ Mơ là họ MỚ Mơ);
  • MÙNG MÀN VÔ MINH Ngơ NƠ thì NIẾT BÀN Ngộ;
  • NGỘ MƠ = Ngộ MÙNGMÀNVÔMINH = Ngộ Mơ Họ Mớ MƠ = MƠ MƠ MƠ = NGỘ NGỘ NGỘ;
  • MƠ là MƠ; NGUYÊN dung (chấp) MƠ nơ (tạo) NGHIỆP Mơ;
  • MƠ dỡ Mơ là NGUYÊN NHÂN MƠ đứt;
  • DỠ Mơ là DỠ NGUYÊN DO Mơ hay MUỐN NGỘ thì MƠ MÙNG MÀN VÔ MINH DỨT;
  • Dỡ MƠ luôn Nơ NGHIỆP Mơ vì NGHIỆP NƠ MƠ hay CO NƠ lộ NGUYÊN NGỘ tức là Ngộ NGUYÊN DO Mơ MƠ MỞ;

DỠ Ma là NGỘ Phật vì PHẬT hay MA do MƠ mà ra hay PHẬT là TỪ BI từ TÂM “MA” (CỦA CON NGƯỜI) điều đó cũng đồng nghĩa với MA là PHẬT MẤT TỪ BI DO Tâm MA (của con người) v.v.. Mơ hoài cũng không hết định nghĩa phật – ma, MA – PHẬT.

Đến bây giờ chắc bạn đồng ý với Minh Mẫn MA – PHẬT là do TÂM của con người MƠ mà MỚ ra, chứ thực chất HUYỄN MA NGỘ PHẬT là TÁNH KHÔNG MA (MƠ), TÁNH KHÔNG PHẬT (MƠ).

Vậy Dỡ MA là Mở PHẬT theo sơ đồ trên ý nghĩa như thế đó. Vì thế Thày MỞ cho TA (minh mẫn sáng suốt MƠ): “NEO (GIỮ) LÀ MỚ, NGƠ (BUÔNG XẢ) LÀ MỞ Mơ”. Từ đó suy ra NEO MƠ LÀ HỔ (MẠNH) MỚ HỌ MỞ Mơ v.v...

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 3 tháng 2 năm 2009
Tức mùng Chín Tết năm Kỷ Sửu