Wednesday, May 28, 2008

# Hùm Miêu Đùa Chữ

“Hùm Miêu Đùa Chữ” là tiểu phẩm cười, vui đùa, giỡn chữ giữa Thày (Hùm) và trò (Minh Mẫn – Miêu), đôi khi giữa mẹ (Minh Mẫn) và con trai (Dễ). Qua trò chơi, Minh Mẫn được cười đùa dzui dzẻ, ôn lại ngôn ngữ, rèn luyện trí thông minh, khả năng phản xạ nhanh nhạy, thư giãn. Nhưng điều quan trọng nhất đối với mẹ con Minh Mẫn là sau “cuộc chơi” ai cũng gặt hái được nhiều ý nghĩa sâu xa, cao đẹp về tâm linh, hướng tâm hồn về “ĐIỂM MƠ” nhiều hơn. Hậu “Hùm Miêu đùa chữ” đầy hứng thú chắc chắn sẽ làm cho người chơi luôn phải đào sâu suy nghĩ để hiểu thêm được vị ngọt hay đắng mà màn kịch để lại.


1. Tiểu phẩm thứ nhất:


Du màno. Trả lời nhanh.
Im lặng.
Miêu Hổ cù mùng.
Im lặng.
Dừng mõ.
Tiếp chiêng.
Tiếp thanh la hay hơn.
Là... là giũ mùng ra Thày, trò thọc lét đùa giỡn.
Là nô đùa trong màn rồi đi ngủ, ngưng “mõ”.
Là ngưng cười đùa đi ngủ, “mõ” nhiều Thày rát tai.
Là vào mùng rồi thì ngưng “mõ”.
Là bỏ màn đi ngủ tiếp thanh điển.
Là bỏ màn vô minh đón tiếp Thánh hiền.
Là Vía du lên nô đùa với Thày Mẹ.
Là Vía đi mừng Thày Mẹ.
Là… là: Ôi tục tĩu, xấu lắm, thiếu văn hóa lắm, con không dám nói…
Ý thày là giũ mà nô.
À con hiểu rồi: Giũ (rũ, bung, bỏ, giở) chữ ra mà nô đùa, Hay quá! Giở chữ ra mà chơi trò Hùm Miêu đùa chữ, Mèo vờn Chuột, màn đùa màn dùng mùng cuả Thày. Thật là tuyệt…Cú Mèo, màn kịch đùa chữ thế mà con chẳng nghĩ ra. Bây giờ con mới hiểu: Lúc nãy Thày nói “dừng mõ” là ý Thày hỏi tại sao con vẫn làm thinh, màn này con rút kinh nghiệm, sẽ “hoạt phẩm” nhanh như 113 để lần sau không bị Thày “mưa màn,” “trùm mền” nữa. Con hứa màn “Hùm Miêu đùa chữ” lần sau muôn (nhiều) “mơ cùng màn” với Thày, giũ màn đen để “nô” mà được thêm “Minh Mẫn,” dùng “mùng” (ngày Vía của Thày mùng 9, 19, 20 âm lịch hàng tháng… ngày nào cũng là mùng cuả Thày, chớ vội buông mùng mền đi ngủ sớm mà hãy tập “mơ”) của Thày để “MƠ” “MỞ” (bỏ) “màn,” để màng “minh mẫn” mau mở, Thày có OK không?
Đúng mẫu!



2. Tiểu phẩm thứ hai:


DỄMá ơi, để con lên mạng Google tìm cho má một bức ảnh tượng Phật đẹp thay cho bức ảnh Phật má để trên đầu bài “hướng dẫn sử dụng bài thuốc” trang “chăm sóc sức khỏe và trị bệnh” này nhé.
MẪUỦa?
DỄCon thường thấy ảnh Đức Phật ngồi trên tòa sen, Ông Phật này của má ngồi trên tòa gạch, dưới chân lại còn sỏi đá nữa chứ.
MẪUTiền nào của nấy đó con.
DỄA, con hiểu rồi, Ông Phật “tọa” tòa gạch của má là… con người ta, là Người biết “đói ăn rau, đau uống thuốc” – biết “chăm sóc sức khỏe” của mình và lúc đau bệnh biết tìm “bài thuốc trị bệnh,” luôn phải “lăn lóc” với sỏi đá tu tập để tiến bộ.
MẪUThế con có hiểu gạch là gì không?
DỄGạch làm từ đất nung. Đất theo Kinh Dịch tượng trưng cho Mẹ - là Đất Mẹ. Đất nung có nghiã là đất đã được Mẹ tôi luyện. Vậy thì “tòa” gạch đã được Mẹ tôi luyện là tòa sen rồi. Người ngồi trên đó đích thực là một Vị Phật, “xanh vỏ, đỏ lòng mà”!
MẪUChơi tiếp trò đùa chữ đi?
DỄNgâm nghêu ngao:
“Bàn tay ta làm nên tất cả,
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm.”
Những viên sỏi đá nằm dưới tòa gạch đó là con người chúng ta, là vạn vật muôn loài cần được bỏ vào lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân nung để trở thành Phật, thành tòa sen có đúng không má?
MẪUGừng già càng cay.

No comments: